Rõ ràng là thần hồn con thương, về còn lo chuyện của lớn, Văn Nhân Thích Thích cảm thấy mà thật là thất trách.
Khương Dư Dư ngoan ngoãn gật đầu, thấy Khương Vũ Thành vẻ như hai con gạt rìa, bổ sung: "Chuyện con , bố thể giúp ."
Nghe việc mà giúp , Khương Vũ Thành lập tức tỉnh táo hơn.
Ông căn dặn Dư Dư nghỉ ngơi cho , dắt Thích Thích về phòng.
Sau đó, Khương Dư Dư quả nhiên quan tâm nữa, dù cũng tổn thương thần hồn, ngủ lâu, đến trưa hôm mới dậy.
Ông cụ Khương sớm nhận lời dặn của con dâu phiền cháu gái ngủ, thấy cô dậy thì bảo bà giúp việc mang canh hầm kỹ lên.
"Vũ Thành và Thích Thích sáng nay về Kinh Thành , canh là cháu dặn nấu cho cháu."
Ông cụ xong ngừng một chút, bổ sung: "Bà nội cháu canh bếp cả buổi sáng, lửa tới."
Khương Dư Dư khựng khi đón lấy bát canh, gật đầu: "Cảm ơn bà nội."
Rồi cô cầm lấy uống.
Khương Dư Dư gọi "bà cụ Khương" đến giờ vẫn đổi cách xưng hô, hai năm nay ông cụ Khương ít vợ càm ràm về chuyện đó.
ông cụ mặc kệ chuyện . Bà từng lạnh nhạt cháu gái thì kết quả bây giờ cũng là điều bà tự chịu.
Ông sẽ dùng phận trưởng bối để ép Dư Dư tha thứ.
Khương Dư Dư thích kiểu can thiệp quá mức của ông nội.
Uống canh xong, ăn uống đầy đủ, cô tìm Chử Bắc Hạc.
Đã dưỡng thương thì dĩ nhiên chọn nơi linh khí thuần khiết nhất, hiệu quả mới cao.
Ông cụ Khương cháu gái đặc biệt, cũng ngăn cản.
Vừa lên lầu, ông thấy vợ ló đầu , như là ông, mà cũng như phía ông, hồi lâu mới hỏi: "Nó đến nhà họ Chử ?"
"Ừ."
"Vậy nó uống canh ?"
"Ừ."
"Thế nó gì ?"
Lần ông cụ chỉ "ừ", mà bà vợ, như cố tình : "Nó cảm ơn bà nội."
Mặt bà cụ Khương thoáng giật giật, một lúc giận dỗi bỏ .
Biết ngay mà, con bé cứng đầu lắm!
Một tiếng "bà nội" cũng chịu gọi thẳng, nhưng uống canh của bà!
Hừ!...
Kinh Thành.
Chỉ một ngày mà Văn Nhân Thích Thích về. Nhớ cảnh hôm qua chất vấn Văn Nhân Bạch Y, tâm trạng bà cũng phức tạp.
Bà Khương Vũ Thành bên cạnh, : "Anh đợi em ngoài ."
Tộc địa cho phép ngoài tùy tiện , tuy rằng đây Văn Nhân Cửu Tiêu với tư cách "nhà gái" từng đến đưa của hồi môn, nhưng trong tộc vẫn còn nhiều thích con .
Hơn nữa, Khương Vũ Thành chỉ là thường, Văn Nhân Thích Thích để ông dính líu quá sâu với yêu tộc.
Khương Vũ Thành đầu đến tộc địa của nhà họ Văn Nhân, chỗ dễ , cũng ép, chỉ : "Anh đợi em ngoài ."
Rồi ông thêm: "Đồ thì bảo chuẩn xong hết , nhưng em cũng đừng gắng gượng quá."
Với Khương Vũ Thành, Văn Nhân Thích Thích vẫn dễ mềm lòng, đáp một tiếng, .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-1095.html.]
Cánh cổng đỏ thẫm tự động khép khi bà bước , coi ngoài như Khương Vũ Thành là đối tượng phép .
Khương Vũ Thành cũng tức giận mà bước về xe, lặng lẽ chờ.
Bên trong, Văn Nhân Thích Thích thẳng tới viện Văn Nhân Bạch Y ở.
Tộc nhân đều bà và Khương Dư Dư về nhà họ Khương ở Hải Thị. Việc bà đột ngột như khiến ít bất ngờ, nhưng chẳng ai dám hỏi.
Dù hỏi sai, cái cô bán yêu thể c.h.ử.i nể nang.
Đừng thấy tuổi yêu của bà nhỏ mà lầm, mà ngay cả trưởng lão bà cũng dám chửi.
Văn Nhân Bạch Y cũng ngạc nhiên khi thấy Văn Nhân Thích Thích trở . Bà cho rằng đối phương đến để chất vấn, vì chuyện cần hỏi hôm qua hỏi xong .
Vậy, điều khiến nó về vội vã ... là do Dư Dư chuyện gì ?
Văn Nhân Bạch Y đang nghĩ thì Văn Nhân Thích Thích mở miệng: "Con hết ."
Văn Nhân Bạch Y nhướng mày, con gái tiếp: "Về chuyện của và cha con, Dư Dư cho con thấy hết ."
Văn Nhân Thích Thích giơ tay ném một sợi lông hồ ly lưu trữ ký ức do Dư Dư đưa.
Sợi lông trong trung hóa thành ánh sáng linh khí, đó hiện những đoạn ký ức mà thần hồn Dư Dư từng ghi .
Bất chợt thấy khuôn mặt quen thuộc hiện lên, ánh mắt Văn Nhân Bạch Y khẽ run.
Bà cẩn thận đối xử với , đầy mong đợi quấn quýt lấy , như thể tâm trí kéo ngược thời khắc đó.
Khoảng thời gian bình yên và hạnh phúc nhất trong đời hồ ly của bà.
Hình ảnh lướt qua nhanh, Văn Nhân Thích Thích vung tay thu . Bà Văn Nhân Bạch Y, ánh mắt vẫn kiên quyết nhưng còn gay gắt như hôm qua.
"Con luôn nghĩ... yêu ông , cũng yêu con."
Văn Nhân Thích Thích : "Nếu tận mắt thấy, con sẽ ... thì hai cũng từng những ngày như . Là con... con hiểu lầm."
Văn Nhân Bạch Y con gái. Văn Nhân Thích Thích khẽ cúi đầu, giọng như nghẹn : "Con chỉ hiểu... vì bao giờ chịu giải thích với con? Vì chịu rõ ràng?"
Văn Nhân Bạch Y lặng lẽ lắng , một lúc mới hỏi : "Con gì từ ?"
Văn Nhân Thích Thích ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt bà, chần chừ hỏi: "Tại bà bỏ rơi chúng con? Tại cứu ông ?"
Và tại bao nhiêu năm nay, đoái hoài gì đến đứa con gái ...
Câu hỏi dường như trong dự liệu từ , nhưng Văn Nhân Bạch Y vẫn lập tức trả lời mà bình thản con gai, hỏi : "Con hết ? Tại còn đến hỏi ?"
Chỉ một đoạn ký ức mà gài ?
Văn Nhân Thích Thích: ...
Bị vạch trần tại chỗ, bà cũng hoảng.
Dư Dư , dụ dỗ mềm mỏng chỉ là bước đầu, nếu thì chuyển sang bước hai.
Dùng biện pháp cứng rắn.
Thu vẻ thông cảm , Văn Nhân Thích Thích lập tức đổi sang gương mặt lạnh lùng, vô tình, kiểu " hỏng thì phá luôn".
Bà lấy điện thoại, thao tác vài cái đưa màn hình cho Văn Nhân Bạch Y xem.
Trên màn hình điện thoại chính là đoạn ký ức thành video.
Chỉ là so với ký ức vốn dĩ nhạt nhòa, video rõ ràng chỉnh sửa thêm hiệu ứng và phóng đại chi tiết.
Toàn bộ nét dịu dàng ẩn giấu trong ánh mắt và thần thái của Văn Nhân Bạch Y đều bóc trần sót chút nào.