Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 1115
Cập nhật lúc: 2025-12-15 16:10:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khoảnh khắc pháp ấn vàng hạ xuống, chỉ Thúc Ách gào thét giận dữ.
Giây kế tiếp, tiếng gào cũng theo ác niệm của thần hồn tan biến.
Cuối cùng hóa thành một đầm lầy giữa lãnh vực.
Xung quanh đầm lầy, mười cột vàng sừng sững như kết giới, lệch một phân.
Tất cả chằm chằm, thấy còn chút khí tức nào của Thúc Ách trong đầm lầy, cuối cùng cũng thở phào.
kịp vui mừng, họ thấy Khương Dư Dư đang đầm lầy đột nhiên từ từ nhắm mắt ngã về .
"Dư Dư!"
Ngay khoảnh khắc Khương Dư Dư rơi hôn mê, lãnh vực mắt tan biến , lập tức đưa khỏi lãnh vực.
Chỉ Chử Bắc Hạc ảnh hưởng, khoảnh khắc lãnh vực tan biến, lập tức dịch chuyển bằng ánh sáng vàng kim đến bên cô, đỡ lấy Khương Dư Dư ngất xỉu.
Anh sức mạnh yêu lực và linh lực Thập Vĩ gần như cạn kiệt của cô, đáy mắt thoáng lộ vẻ đau lòng, im lặng một lúc lâu, cúi đầu, nhẹ nhàng chạm trán trán cô.
"Dư Dư, em vất vả ."
Còn nữa, cảm ơn em. ...
Mọi tuy rời khỏi lãnh vực, nhưng phát hiện vẫn đang ở tòa lâu đài ở nước ngoài, nơi Thúc Ách từng ẩn náu.
Đây là địa bàn của ma cà rồng.
Tất nhiên họ thể tiếp tục ở đây chờ Khương Dư Dư tỉnh dậy.
theo quy định pháp luật giám sát huyền môn quốc tế, của huyền môn hải ngoại tự ý tiến nội địa khi phê chuẩn.
Lần họ mượn lãnh vực của Dư Dư để tới đây là Hội Giám sát Huyền môn phê duyệt.
Muốn về thì thể thông qua hội.
Đang định bảo Văn Nhân Bạch Y nghĩ cách đưa họ "vượt biên" về nước trong lãnh vực thì một cái bóng rồng lướt qua tầng mây.
Giây kế tiếp, bóng dáng Ly Thính và Tiêu Đồ xuất hiện mặt .
"Khương Hoài mặt phía Hội Giám sát Huyền môn phê duyệt bộ thủ tục, bọn đến đón về nhà."
Ly Thính bằng vẻ nghiêm túc hiếm thấy, ánh mắt chuyển sang Khương Dư Dư đang Chử Bắc Hạc ôm, trong mắt thoáng một tia phức tạp.
Vừa , Văn Cửu kể sơ qua những gì xảy trong lãnh vực.
Việc Khương Dư Dư thành công trở thành Thập Vĩ khiến bất ngờ, bất ngờ là cô mới trở thành Thập Vĩ thể dẫn dắt tiêu diệt Thúc Ách, thậm chí...
Giành thần hồn phượng hoàng Ngũ Quang từ tay Thúc Ách.
Cô của hiện tại khác với thiếu nữ ngày đầu bước Học viện Đạo giáo năm nào.
Sau cô cũng sẽ là mà tất cả trong giới huyền môn và yêu tộc ngước . ...
Mọi vội vàng trở về nước, dù thần hồn của Khương Dư Dư tiêu hao nghiêm trọng, nhưng hôn mê quá lâu.
Sáng sớm ngày hôm khi về nước, cô bỗng mở mắt tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu.
Khoảnh khắc mở mắt, một tia sáng bạc lướt qua đáy mắt, chỉ trong chớp mắt bình lặng , trở về bình thường.
Nàng lướt qua căn phòng công chúa mặt và trần nhà đầy phía , lặng lẽ quan sát nửa giây, chậm rãi nhướng mày.
Ý niệm chuyển, lãnh vực âm thầm bao phủ trăm dặm xung quanh. Người đang canh bên giường còn nhận , bóng dáng của Khương Dư Dư xuất hiện tại tầng một nhà họ Khương.
lúc cả nhà đang ăn sáng. Ai cũng Khương Dư Dư vẫn còn hôn mê, ngờ tỉnh sớm như .
Khương Tố và Khương Oánh vốn bàn, đang giục ăn để học, thấy chị thì lập tức mừng rỡ bật dậy.
"Chị! Chị tỉnh !"
Khương Oánh cũng lon ton chạy tới, ngẩng đầu lên : "Chị ơi! Chị tỉnh nè!"
Khương Dư Dư đứa nhỏ mặt, liếc bàn ăn đầy thức ăn bên , dứt khoát đẩy đứa bé sang một bên, thẳng đến bàn ăn xuống.
Ông cụ Khương cùng Khương Vũ Đồng và Tạ Ninh Ngọc cháu đầy quan tâm, thấy cháu như đang đói, lập tức bảo dì giúp việc múc cháo rau, hỏi: "Cơ thể cháu thế nào ? Ăn xong để bác sĩ gia đình đến khám nhé?"
"Khương Hoài và cháu ? Hôm qua cháu ngủ suốt, họ luôn canh chừng cháu, xuống ăn cùng?"
Khương Dư Dư ông cụ và Tạ Ninh Ngọc đang , đáp , chỉ chén cháo bưng lên mặt, ly nước ép đặt bên tay Khương Tố, bỗng mở miệng: "Muốn lấy cái đó."
Mọi còn kịp phản ứng, thấy mắt loé lên, ly nước ép mà Khương Tố kịp đụng tới trong tay Khương Dư Dư.
Còn chén cháo rau mặt cô thì xuất hiện mặt Khương Tố.
Khương Tố thấy chiêu , mắt sáng lên, chẳng hề bận tâm chuyện lấy mất nước ép, ánh mắt chị càng thêm lấp lánh.
Hai đứa nhỏ đều mang vẻ mặt sùng bái, nhưng mấy lớn thì cảm thấy gì đó là lạ.
Ba năm nay, tuy Dư Dư thường ở nhà, nhưng so với lúc mới về, cô bé hoà hợp với phần lớn trong nhà.
Dù đều chấp nhận và công nhận Dư Dư thuật pháp và yêu pháp, con bé cũng bao giờ tùy tiện dùng chúng với nhà.
Việc dùng pháp thuật đổi lấy nước ép thế thì cô từng , đây cũng giống tính cách cô.
Hai vợ chồng chú ba vẫn khá bao dung với cháu gái , thấy cô tự tiện đổi nước ép cũng chỉ lập tức xoa dịu: "Dư Dư uống nước ép thì Khương Tố ăn cháo rau , để bố lấy ly khác cho con."
Khương Tố chẳng mấy quan tâm đến ly nước ép, lập tức vung tay hào sảng: "Chị con uống thì đưa chị, con cần."
Khương Oánh nãy Dư Dư "lạnh nhạt" còn chút tủi , giờ thấy chạy tới, hai tay bưng ly sữa của dâng lên mặt chị: "Chị ơi, sữa của em cũng ngon lắm."
Nếu là bình thường, Khương Dư Dư chắc chắn sẽ uống của cô bé, giờ ly sữa trong tay Khương Oánh, chút do dự nhận lấy, uống một ngụm, thêm ngụm nữa, cuối cùng kết luận: "Không ngon bằng sữa."
Rồi đẩy ly sữa còn trả cho Khương Oánh.
Lúc đến cả Khương Tố cũng nhận Khương Dư Dư gì đó .
Ông cụ Khương càng nhíu mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-1115.html.]
lúc đó, hình như lầu phát hiện Khương Dư Dư còn giường.
Khương Hoài, Văn Nhân Thích Thích và Khương Vũ Thành vội vã xuống lầu, thấy Khương Dư Dư đang uống nước ép ăn bánh bao thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhanh đó cảm thấy gì đó kỳ lạ.
Ánh mắt Dư Dư họ... đúng.
"Dư Dư?"
Văn Nhân Thích Thích thử gọi một tiếng. Khương Dư Dư nghiêng đầu, cảm nhận huyết mạch thuộc từ bà, phớt lờ nữa mà nhướn mày, uể oải đáp: "Hửm? Gọi ?"
Khương Hoài lòng trầm xuống, đôi mắt đào hoa vốn giờ cũng trầm hẳn .
Đây là Dư Dư.
Dư Dư sẽ chuyện với kiểu đó.
Đây... là ai?
Khương Vũ Thành và Văn Nhân Thích Thích cũng đều nhận điều gì đó đúng. Con gái , họ quá rõ.
Văn Nhân Thích Thích vô thức căng , định mở miệng hỏi cô là ai.
Ngay lúc đó, Khương Dư Dư bỗng tỏ vẻ nghiêm túc, đột ngột về một phía.
Mọi theo ánh mắt Khương Dư Dư. Không lâu , một bóng quen thuộc bỗng xuất hiện tại nơi đó.
Chính là Chử Bắc Hạc cảm ứng việc Khương Dư Dư tỉnh .
Anh vốn nên ở cùng Văn Nhân Thích Thích canh chừng, đợi Dư Dư tỉnh, nhưng do thần hồn Ngũ Quang tách khỏi cơ thể Thúc Ách, đêm qua dấu hiệu bất , Chử Bắc Hạc sang đó giúp định thần hồn.
Cảm nhận Dư Dư tỉnh, lập tức dịch chuyển tới, thậm chí quên mất việc trong nhà họ Khương còn nhiều khác.
Chỉ là khi ánh mắt rơi lên ảnh quen thuộc , liền nhạy bén nhận điểm khác thường.
Thần hồn và khí tức vẫn là đó, nhưng rõ ràng gì đó giống.
Khác với vẻ sững sờ của Chử Bắc Hạc, Khương Dư Dư khi thấy thì như ánh sáng lóa mắt, nở nụ khác hẳn với nụ , đầy sự vui mừng và kiêu ngạo.
Khương Dư Dư dậy, loáng cái đến mặt, dang tay định ôm lấy .
Chử Bắc Hạc cau mày, nhưng theo phản xạ lùi một bước, tránh khỏi vòng tay .
Ánh mắt Khương Dư Dư loé lên một tia mất mát, lập tức hiện lên vẻ bất mãn và nguy hiểm.
Mười cái đuôi phía bất ngờ bung , yêu lực tỏa khiến những xung quanh biến mất tức thì.
Chỗ vẫn là chỗ cũ, nhưng Chử Bắc Hạc rõ, Khương Dư Dư kéo lãnh vực của .
Chỉ thấy mười cái đuôi vươn phía , mở rộng vòng vây bao lấy , cưỡng ép kéo gần.
Khương Dư Dư trừng mắt , trong ánh mắt mang theo sự bất mãn rõ rệt, giọng mang theo chút đe doạ, đuôi giọng cao lên: "Chàng trốn ?"
Giờ phút , nếu còn nhận mặt là ai thì Chử Bắc Hạc đúng là mù thật .
Cũng chính vì rõ "nàng" là ai, nên Chử Bắc Hạc chút ý định phản kháng, để mặc dùng đuôi ép gần, chỉ mở miệng, giọng trầm mang theo vài phần bất lực: "Kiêm Gia, còn là Thương Lân."
Chỉ vài từ nhẹ nhàng vang lên, Chử Bắc Hạc liền cảm nhận chiếc đuôi đang giữ khẽ siết , còn Khương Dư Dư mắt...
Nói đúng hơn là Khương Dư Dư một tia thần hồn của Kiêm Gia chiếm lấy ý thức, trong khoảnh khắc gọi đúng tên, mái tóc đen của nàng lập tức chuyển thành trắng, nhanh chóng dài , chạm đến đất.
Trong lãnh vực, dung mạo nàng cũng đổi, chỉ trong chớp mắt, Khương Dư Dư mắt trở thành dáng vẻ mà Chử Bắc Hạc từng gặp đầu tại Phượng phủ.
Hàng mày, đôi mắt như thể thấu vạn vật, ánh nước long lanh, ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm.
Người cứ như thế, ánh mắt dần thu , cuối cùng lắng xuống như mặt hồ tĩnh lặng, mở miệng , giọng điệu vẫn thong dong như , nhưng âm thanh nhẹ như khói bay: "Ta mà."
Thần hồn của Thương Lân tan biến, dù chuyển thế thì cũng còn là Thương Lân của ngày xưa.
điều đó ngăn cản nàng gặp .
Dùng thần hồn của Kiêm Gia để gặp .
Chử Bắc Hạc nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với mặt.
Anh tận mắt chứng kiến từng khoảnh khắc giữa nàng và Thương Lân, cũng tận mắt thấy nàng hiến tế thần hồn để Thương Lân thể tái sinh với phận Long Mạch.
Sự tồn tại của vốn là do nàng tạo thành.
Sau khi trở về từ Thiên Nguyên, trong thần hồn của thêm một phần truyền thừa từ Thương Lân, truyền thừa và ký ức khiến cảm xúc khó với Kiêm Gia mắt.
đó, hiểu rõ hơn ai hết, hiện tại là Chử Bắc Hạc.
Cũng giống như trong mắt , Kiêm Gia và Dư Dư là hai thực thể khác .
Cảm nhận cái đuôi đang đè lưng tan biến, ánh mắt Chử Bắc Hạc thu , chợt hỏi : "Dư Dư thế nào ?"
Kiêm Gia hỏi về Khương Dư Dư, ánh mắt trầm khó lường, nhưng lui một bước, đó dứt khoát xuống.
Cảnh vật trong lãnh vực theo động tác của mà nhanh chóng đổi, vị trí lưng vốn trống rỗng giờ đây thêm một chiếc giường mềm.
Kiêm Gia xuống, thể tựa trong chút để tâm.
"Cô . Vừa trở thành Thập Vĩ dám tiêu hao bộ yêu lực để đ.á.n.h , nếu một tia thần hồn của giữ thì khi lãnh vực tan vỡ, thần hồn của cô cũng sẽ tổn thương nặng nề."
Nói đến đây, Kiêm Gia Chử Bắc Hạc, như cố ý bổ sung: "Kiểu mà ngủ mấy nghìn năm cũng tỉnh nổi."
Chử Bắc Hạc: ...
"Cảm ơn cô."
Chử Bắc Hạc cô, : "Không chỉ vì Dư Dư, mà còn vì chính ."
"Nếu cô, thế gian Long Mạch giáng thế."
Cảm ơn cô hiến tế thần hồn, còn bảo vệ bao năm qua.