Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 1116

Cập nhật lúc: 2025-12-15 16:10:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mắt Kiêm Gia cụp xuống, giọng trở nên bình thản: "Ta vì ngươi."

những lời đó, nàng nữa.

Lần nữa ngẩng đầu Chử Bắc Hạc, nàng khôi phục đôi chút dáng vẻ xưa , sắc bén nhưng phóng khoáng: "Hiện giờ ý thức của chủ, định rời . Nếu các ngươi gọi ý thức của Khương Dư Dư thì cũng ..."

Nàng đến đây thì dừng , chằm chằm Chử Bắc Hạc, đó giọng trở nên trầm lặng: "Hủy tia thần hồn cuối cùng của , cô sẽ trở về."

Chử Bắc Hạc nhíu mày nàng, nhưng hành động gì.

Dù là Thương Lân cũng đều thể chủ động hủy thần hồn của Kiêm Gia.

Anh thể , Dư Dư cũng sẽ cho phép .

Anh chỉ hiểu: "Tại ?"

Tại Kiêm Gia cố ý đưa yêu cầu như ?

Chỉ nàng đáp, giọng nghiêm túc hiếm thấy: "Thế gian thể vẹn . Các ngươi sức mạnh của Thập Vĩ thì thể . Ngươi truyền thừa của Thương Lân thì hẳn ... Thập Vĩ Thiên Hồ là tạo vật của Thiên Đạo, vì thế thể thông với Thiên Đạo. Mà con gái của Thiên Đạo từ đầu đến cuối chỉ một."

Kiêm Gia chính là con gái của Thiên Đạo.

Dù thần hồn hiến tế, chuyển thế tái sinh, nhưng tia thần hồn của nàng thì sức mạnh Thập Vĩ cũng thể tồn tại.

Khương Dư Dư từng thức tỉnh sức mạnh Thập Vĩ .

Thứ mà cô thức tỉnh chính là thần hồn của Kiêm Gia, còn sức mạnh Thập Vĩ đều đến từ thần hồn của nàng.

Chỉ cần thần hồn của nàng vẫn còn, dù chỉ là một tia tàn hồn, thì ý thức của nàng cũng sẽ mãi chèn ép ý thức của Khương Dư Dư.

Đây là hiện thực ai thể kiểm soát .

Kiêm Gia Chử Bắc Hạc, chậm rãi : "Cơ hội lựa chọn , dành cho các ngươi. Các ngươi... hãy suy nghĩ kỹ."

Giọng tan biến, lãnh vực của Thập Vĩ cũng tan trong chớp mắt.

Chử Bắc Hạc vẫn tại vị trí ban đầu khi xuất hiện, còn Khương Dư Dư, đúng hơn là Kiêm Gia, vẫn bàn ăn như cũ, uống nốt ngụm nước trái cây cuối cùng.

Trong lãnh vực, gian và thời gian đều do nàng chủ.

Cuộc trò chuyện giữa hai , trong hiện thực chỉ mới trôi qua đầy một giây.

Người nhà họ Khương thậm chí còn nhận hai từng biến mất.

Mọi chỉ thấy Chử Bắc Hạc đột nhiên xuất hiện, lúc trầm mặc Khương Dư Dư, lâu gì, xoay rời .

Người nhà họ Khương ai nấy đều khó hiểu.

Họ rốt cuộc xảy chuyện gì với Chử Bắc Hạc.

Khương Vũ Thành và Khương Hoài càng hiểu nổi, chỉ Văn Nhân Thích Thích là duy nhất cảm nhận sức mạnh lãnh vực trong khoảnh khắc , điều cũng xác nhận rằng giữa Dư Dư và Chử Bắc Hạc, nhất định xảy điều gì đó.

Ánh mắt Khương Hoài sâu thẳm. Anh Dư Dư đang bàn ăn, Chử Bắc Hạc xoay bước tới cửa lớn, một lời, chỉ nhấc chân đuổi theo.

Anh hỏi cho rõ, rốt cuộc Dư Dư bây giờ là thế nào!...

So với tâm trạng rối bời của Chử Bắc Hạc và sự mơ hồ của những khác trong nhà họ Khương, khi đưa quyền lựa chọn cho Chử Bắc Hạc, Kiêm Gia cũng còn bận tâm đến Thương Lân nữa mà bắt đầu cuộc sống thiên kim tiểu thư nhà họ Khương của riêng .

Trên sân thượng trang hoàng xa hoa của biệt thự nhà họ Khương, Kiêm Gia lúc đang thảnh thơi ở nơi hề rào chắn, đôi chân đong đưa tự nhiên.

Tay nàng cầm ly sữa, hút một ngụm, thần thức tỏa trăm dặm, , sự vật qua đều thu hết mắt.

"Đây chính là thế giới hơn sáu nghìn năm ? Cũng khá mới mẻ đấy."

Nhiều tòa kiến trúc quá.

Nhiều bộ quần áo quá.

Nhiều món ăn mà nàng từng qua.

Ngay cả sữa cũng ngon hơn cả loại mà Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc từng cho ngày xưa.

 

Kiêm Gia nhai trân châu trong miệng tấm tắc cảm thán thì phía chợt truyền đến một tiếng gọi to: "Khương Dư Dư!"

Kiêm Gia cúi đầu xuống, thấy ở vườn hoa bên biệt thự, một bà lão đang kinh hãi , miệng hét to: "Cháu trèo lên cao như gì? Mau xuống ngay cho bà!"

Kiêm Gia bà lão tại quấy rầy ngắm cảnh, nhưng hiện tại cô là Khương Dư Dư, cũng thể cứ phớt lờ nhà họ Khương mãi .

bảo xuống, thì xuống thôi.

Nghĩ , Kiêm Gia thậm chí cần dậy, chỉ nhấc mông, yên mà nhảy thẳng xuống .

Người nhà họ Khương, bao gồm cả bà cụ, đều phận thật sự của Khương Dư Dư nên cũng năng lực của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-1116.html.]

Chưa đến việc cô bán yêu, dù chỉ là thường, với năng lực huyền sư của cô, nhảy từ độ cao như cũng cả.

là thế, tận mắt cô nhảy xuống, bà cụ vẫn thấy hoa mắt, nếu Hồ Xinh Đẹp kịp thời đỡ lấy, bà ngã xuống .

Khi thấy cô cháu gái lớn của nhẹ nhàng đáp đất, bước tới chỗ , bà cụ kịp ngất vẻ điềm nhiên của , chỉ thấy tăng xông.

Bà run rẩy bước mấy bước, định mắng cho cháu gái một trận, nhưng kịp , Kiêm Gia mở miệng , hỏi: "Cô nhóc gọi xuống ?"

Một câu khiến các tế bào não của bà cụ như trống rỗng.

Ngẩn trong giây lát, bà ngơ ngác hỏi: "Cháu, cháu gọi là gì?"

Kiêm Gia liếc bà một cái, cảm thấy bà cụ con tai , nhưng vẫn kiên nhẫn lặp một câu: "Cô nhóc đó."

Chưa tới trăm tuổi, tuổi tác còn bằng một góc của nàng.

Ừm... chỉ là già nhanh một chút.

"Bà... bà là bà nội của cháu!"

Bà cụ Khương đến hai chữ cuối thì giọng phần yếu , nhưng mặt mày vẫn cố vẻ mạnh mẽ, đầy lý lẽ.

"Bà nội?"

Kiêm Gia kỹ bà cụ mặt, nhịn bật : "Muốn bà của , sợ trời đ.á.n.h sét giáng ?"

Thiên Đạo thể cho phép kẻ khác cưỡi lên đầu nó.

Ban đầu bà cụ nàng gọi "bà nội", tim còn thình thịch một cái, tiếng "bà " mấy năm cứ tưởng cuối cùng cũng "lên chức" thật .

Kết quả nàng đổi giọng bảo bà đáng trời đánh.

Bà cụ tức đến nghẹt thở tại chỗ.

Không thể mong gì ở đứa cháu gái lạc lối !

Bà tức đến đau ngực, nhưng dám quát tháo trách mắng như , bực đến phát điên, theo phản xạ đưa tay định bảo con hồ ly nhỏ đỡ . Ai dè, con hồ ly nãy còn bầu bạn bên bà từ lúc nào ngoan ngoãn cạnh chân Khương Dư Dư, dáng vẻ lời đến lạ.

Bà cụ lập tức cảm thấy tổn thương.

Mình ngày thường cho nó ăn bao nhiêu món ngon!

Cá biển đều là hàng nhập khẩu tươi sống! Vậy mà Khương Dư Dư về, nó lập tức quên mất bà nội hằng ngày dắt nó dạo!

Bà cụ mặt mày buồn bã hiếm thấy, đúng lúc ông chú Khương Vũ Dân trông thấy.

Cái bụng bia của ông giờ nhỏ hơn , sự e ngại với cháu gái cũng dần nguôi ngoai do cô ít về nhà.

Lúc thấy bà cụ ôm n.g.ự.c vẻ mặt đau khổ, ông lập tức bước nhanh .

"Mẹ!"

Ông đỡ lấy bà, đầu , tỏ vẻ chú lên giọng dạy dỗ cháu: "Khương Dư Dư! Lại gì bà cháu thế hả? Mới về vài ngày mà yên ? Biết là giờ cháu bản lĩnh, nhưng dù thế nào cũng nhớ chúng là bề của cháu!"

Nhìn một ông béo mới lòi , giọng điệu trách mắng, Kiêm Gia thấy thật mới lạ.

"Thế gian đúng là đổi ."

Nàng cảm thán liếc Khương Vũ Dân, giọng mang theo chút ngạc nhiên: "Giờ mấy kẻ sống quá trăm tuổi như ngươi cũng dám lấy danh trưởng bối răn dạy ?"

 

Kiêm Gia nhạt, trông như đang đùa, nhưng khiến Khương Vũ Dân cảm thấy bất an lạ thường, định mở miệng trách cháu gái thêm câu nữa.

ông kịp , nàng liếc mắt thấy một con rùa hoa văn gỗ đang bò bãi cỏ, lập tức giơ tay, khẽ búng một cái mặt ông .

Hai ngón tay phát tiếng "tách", Khương Vũ Dân lập tức thấy đầu óc cuồng, khi định thần , mắt chỉ còn cánh đồng xanh mướt, ngẩng đầu lên suýt nữa dọa ngất.

Trước mặt ông , Khương Dư Dư và bà cụ bỗng trở nên khổng lồ như khổng lồ, một bước chân như thể đạp nát ông .

Hả?

Đạp nát?

Như chợt nhận điều gì, ông vội cúi đầu , quả nhiên thấy thể đổi.

Ông, ông ... biến thành một con rùa !!!

Không đúng, chính xác thì linh hồn ông nhốt thể một con rùa!

Vì quá hoảng sợ bởi hình khổng lồ của Khương Dư Dư, lúc ông mới để ý cơ thể cũng to lớn lạ thường, đang cạnh bà cụ.

Ngay đó: "Khương Vũ Dân" đang bỗng ngã nhào đất, vẻ sốc bởi sự đổi bất ngờ, ôm đầu bất động, y như...

Một con rùa hoảng loạn thụt đầu mai.

 

 

Loading...