Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 1117
Cập nhật lúc: 2025-12-15 16:10:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà cụ còn hiểu chuyện gì xảy với con trai , thì Kiêm Gia hài lòng, hiệu cho tiểu hồ ly bên chân: "Mang con rùa nhỏ đây."
Hồ ly ngoan ngoãn hơn hẳn , còn nũng với Khương Dư Dư như , lập tức theo, tha con rùa hoa văn đang rướn cổ đầy hoảng hốt tới mặt "Khương Dư Dư".
Kiêm Gia chẳng chạm nước dãi của hồ ly, liền hất cằm hiệu: "Đưa cho cô nhóc ."
Đã là thì việc chăm rùa con là điều nên .
Hồ ly theo, dùng đầu đẩy tay bà cụ, thả con rùa vân gỗ lòng bàn tay bà, vẫy vẫy đuôi lon ton chạy theo chân Kiêm Gia.
Bà cụ còn đang đứa con thứ hai đang ôm đầu đất, thấy tay nhét cho một con rùa, mặt vẫn đầy mù mờ.
Chẳng buồn quan tâm tiểu hồ ly chạy mất với Khương Dư Dư, bà liên tục hỏi "Khương Vũ Dân" đang đất: "Thằng hai, con thế? Nó gì con hả? Đừng sợ, dậy , tìm con!"
"Khương Vũ Dân" ôm đầu im đáp, nhưng con rùa hoa văn trong tay bà cụ thì há to mồm, tuyệt vọng gào lên: "Mẹ! Mẹ ơi! Con ở đây ! Con nha đầu Khương Dư Dư dám tráo hồn con với rùa! Mẹ! Mau tìm đổi cho con !"
Tiếc , dù ông gào thế nào, trong xác rùa, bà cụ vẫn chẳng thể thấy.
Ngay trong lúc ông đang tuyệt vọng gào , bất ngờ một con rùa cá sấu to gấp đôi ông , trùm trong làn sương đen lững lờ bay đến.
Chính là Quy Hư từ chỗ Chử Bắc Hạc lững thững về.
Biết Kiêm Gia còn là Khương Dư Dư, Quy Hư chẳng quanh quẩn bên nàng, định đến tìm đàn em chơi.
Đàn em của nó chính là con rùa vân gỗ nó từng vô tình ký khế ước.
Sau khi rời khỏi rùa vân gỗ, nhập rùa cá sấu bá vương hiện tại, nó từng hứa sẽ nhận rùa vân gỗ đàn em và luôn che chở cho nó.
Vậy nên dù rùa vân gỗ giờ chỉ là rùa thường, suốt hai năm nay vẫn nhà họ Khương nuôi sung sướng, còn cả hồ phun nước riêng.
Quy Hư dẫn đàn em "bay" một chuyến, nhưng đến gần phát hiện gì đó sai sai.
Nó đầu cảm ứng một chút, lập tức nghiêm mặt: "Thằng quỷ nào ở chui ? Dám chiếm thể đàn em Quy Hư đây! Cút ngay cho !"
Giờ Quy Hư chuyện thì bình thường cũng , việc con rùa cá sấu thì nhà họ Khương cũng quen.
Ví dụ như bà cụ bây giờ.
Bà thấy rùa cá sấu lên tiếng thấy lạ, mà lạ là ở nội dung nó .
Quỷ?
Trong con rùa nhỏ ma quỷ gì ?
Không nhà kết giới của Dư Dư , bình thường ma quỷ dám bén mảng ?
Dù nghĩ , bà cụ vẫn kiềm run tay, theo phản xạ ném mạnh con rùa .
Khương Vũ Dân ném , rơi xuống t.h.ả.m cỏ, tuy vỏ rùa cứng thương, nhưng trong lòng vẫn nhịn phát một tiếng gào thét thê lương theo đường parabol: "Mẹ ơi! Con nè!"
Phía bên , chú rùa nhỏ trong lốt "Khương Vũ Dân" vốn đang ôm đầu giả c.h.ế.t cuối cùng cũng sống khi thấy giọng Quy Tiểu Hư nên thò đầu .
Thấy rõ "đại ca" đang lơ lửng giữa trung, nó lập tức chậm rãi nhào tới.
Lẽ Quy Tiểu Hư thể dễ dàng tránh , nhưng nhận trong cơ thể "Khương Vũ Dân" là ý thức của đàn em rùa, nó nhất thời phản ứng kịp nên tóm trúng.
Đàn em với gương mặt Khương Vũ Dân, ánh mắt mong chờ mà ôm lấy nó, mở miệng nhưng , gương mặt trung niên lanh lợi bỗng dưng mang theo vài phần ngờ nghệch.
"Nhóc... nhóc rùa?"
Sau khi xác định mặt thực sự là ý thức của đàn em nhà , Quy Tiểu Hư sang con rùa gỗ ném bãi cỏ, cuối cùng cũng hiểu , kinh ngạc : "Sao nhóc hoán đổi linh hồn với ông hai nhà họ Khương?"
Bà cụ Khương: ???
Nhìn con rùa nhỏ ngửa bốn chân đất, bà cụ từ từ trợn to mắt.
Thằng... thằng hai???...
Chuyện Khương Vũ Dân hoán đổi linh hồn với con rùa nhỏ nuôi trong nhà cuối cùng cũng giấu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-1117.html.]
Bà cụ Khương cũng ngờ "Khương Dư Dư" bây giờ lý lẽ như , tay với nhà là tay ngay.
Không dám tìm "Khương Dư Dư" để bắt cô đổi , bà tìm ông cụ mách lẻo.
Vậy nên chẳng bao lâu, trong nhà ai cũng chuyện.
Kiêm Gia ghế chủ trong phòng khách vốn thuộc về ông cụ Khương, đám nhà họ Khương một vòng xung quanh, tay thì vuốt lông hồ ly, hỏi: "Nói , chẳng các chuyện ?"
Kiêm Gia nay sống độc lập, đây là đầu tham gia cái gọi là "họp gia đình", thấy cũng mới mẻ.
Gia đình Khương Vũ Thành và Khương Hoài từ Chử Bắc Hạc rằng mặt Dư Dư, mà là Kiêm Gia.
Văn Nhân Thích Thích khi chuyện lập tức trở về tộc Văn Nhân, định hỏi Văn Nhân Bạch Y xem cách nào giải quyết .
Văn Nhân Thích Thích mặt, nhưng những khác nhà họ Khương thì mặt gần đủ.
Khương Trừng vốn đang ở Kinh Thành bận rộn với sự nghiệp t.h.u.ố.c giảm cân, Khương Dư Dư khác nhập nên cố tình về, nhà gặp cảnh náo nhiệt, lúc đang hứng thú xem trò vui.
Dĩ nhiên, dám xem trò của Khương Dư Dư, mà là xem màn kịch bác hai đổi hồn.
Thấy con rùa gỗ bàn cho là bác hai , Khương Trừng khỏi cảm khái.
Đây chính là kết cục của việc đắc tội với Khương Dư Dư.
Cảm khái xong thấy công bằng.
Chuyện với chuyện hồn nhốt búp bê, kêu trời thấu kêu đất khác gì ?
Anh đang nghĩ ngợi thì thấy bà cụ Khương lên tiếng , nhưng là với Khương Vũ Thành: "Vũ Thành, đây là con gái con, quản nó, nhưng con là bố thì quản chứ? Con nó xem, rằng tay với chú hai ruột của , như còn thể thống gì?"
Có lẽ vì xung quanh nhiều trong nhà, bà cụ mạnh miệng hơn chút, nhưng cũng dám đối đầu trực tiếp với Khương Dư Dư nên mượn cơ hội trách Khương Vũ Thành để thể hiện bất mãn.
Nói cũng , đây đầu Khương Dư Dư dùng huyền thuật với trong nhà.
Khương Hãn là trải nghiệm sâu sắc, chỉ là so với Khương Vũ Dân thì đó Khương Dư Dư chỉ dán cho lá bùa cấm ngôn, coi như cảnh cáo nhẹ nhàng.
Khương Hãn im lặng, Khương Trạm lo lắng, Khương Oánh thì còn hiểu chuyện, ba đứa bên chi hai ai dám mặt, chi ba dĩ nhiên cũng lên tiếng.
bà cụ chỉ đích danh là Khương Vũ Thành thì thể .
Dù mặt con gái , ông vẫn bênh vực.
Nghe lời chất vấn của bà cụ, Khương Vũ Thành chỉ con rùa bàn: "Con tin Dư Dư sẽ tay vô cớ, thằng hai mấy lời khó ? Hay giở cái thói vẻ chú hai mặt nó?"
Không thể , Khương Vũ Thành hiểu em trai .
Con rùa bàn, Khương Vũ Dân, vốn còn đang cố ngẩng đầu tỏ vẻ oan ức, đến đây thì chột mà cúi đầu xuống.
Khí thế của bà cụ Khương cũng yếu đôi phần, Khương Hoài bèn lên tiếng: "Dư Dư tổn thương thần hồn, về nhà tĩnh dưỡng. Chú hai quan tâm thì thôi, ít nhất cũng nên quấy rầy, thế mà chú còn dùng lời lẽ kích động em cháu ?"
Không nhập Dư Dư dùng huyền thuật , liệu ảnh hưởng tới bản Dư Dư nữa?
Nghe con trai và cháu nội cùng chỉ trích Khương Vũ Dân, bà cụ cũng là thằng hai cư xử , nhưng...
"Thằng hai chỉ là bênh vực thôi mà..."
Ai bảo Khương Dư Dư từ xưa giờ gọi bà là bà nội, giờ còn bà nội "cô" thì sẽ trời đánh.
Bà cụ cũng chỉ là ngày xưa nhầm , thể lời hành động cô ấm ức một thời gian, nhưng cô cứ ghi thù mãi quên ?
Trong lòng bà cụ cũng thấy ấm ức.
Làm cháu gái, chẳng lẽ cứ so đo với bà nội ?
Bà cụ tự trách, nhất thời cũng quên chuyện bênh vực thằng hai nhà .
Ông cụ Khương và những nhà họ Khương đều hiểu rõ tính cách Khương Vũ Dân, luôn tự cao tự đại, từng vấp ngã nhưng chẳng chịu rút kinh nghiệm, lớn tuổi mà còn bằng Khương Trừng.