Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 1168
Cập nhật lúc: 2025-12-15 16:12:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Tố hỏi, như chợt nhớ điều gì đó,"Hai tới tìm Hoài ? Anh Hoài vẫn về !"
Chử Bắc Hạc rõ đến tìm Khương Hoài, nhưng trong cả nhà họ Khương, ngoài Khương Hoài , còn thể tìm ai?
Chử Bắc Hạc phủ nhận, chỉ một tiếng: "Biết ."
Anh xoay , hóa thành ánh sáng vàng kim biến mất tại chỗ.
Tiêu Đồ ngơ ngác, nhưng vẫn chào Khương Tố một tiếng, nhanh chóng đuổi theo khí tức của Chử Bắc Hạc hướng về phía nhà họ Chử.
Sau khi hai rời , trong một căn phòng ở biệt thự nhà họ Khương, Hà Nguyên Anh mới cẩn thận ló đầu cùng bé nhân sâm.
Hà Nguyên Anh : "Suýt nữa thì phát hiện , vị công t.ử khí tức thật thuần khiết, thật ký khế ước với ngài ghê!"
Bé nhân sâm liền vô thức đầu, nghiêm túc lắc đầu với cô : "Không! Được!"
Còn vì , nó cũng .
Hà Nguyên Anh thấy chỉ gượng: "Chỉ thôi mà, vị công t.ử đó đạo lữ ."
mà, đạo lữ của vị công t.ử là ai nhỉ?
Lâu quá , cô nhớ nữa.
Một lớn một nhỏ líu ríu một hồi, nhanh biến mất khỏi nhà họ Khương.
Còn bên , nhà họ Chử.
Khi Chử Bắc Hạc trở về, quản gia lập tức đón, mặt đầy vui mừng.
Trước đó vẫn luôn theo dõi tin tức mạng, ông vui mừng vì nước Hoa tránh kiếp nạn do dị thế xâm lấn, tất cả đều nhờ các nhân sĩ huyền môn của nước Hoa.
Sau khi khen ngợi một hồi, ông : "Lúc còn lo sự cố sẽ khiến việc trì hoãn, giờ thì , chuyện đều giải quyết, hôn lễ của chủ thể tổ chức đúng hạn, thứ cần chuẩn đều chuẩn xong..."
Nghe đến "hôn lễ", bước chân Chử Bắc Hạc đang trong bỗng khựng : "Hôn lễ gì?"
Quản gia đương nhiên đáp: "Tất nhiên là hôn lễ của chủ ..."
Nói đến đây ông khựng , mặt tự dưng đầy vẻ hoang mang,"Đối tượng kết hôn của chủ là ai nhỉ?"
Xong , chẳng lẽ già lú lẫn?
Chuyện hôn lễ sắp xếp hết , quên mất nhân vật quan trọng nhất là cô dâu chứ?
Cô dâu của chủ rốt cuộc là ai?
Sao thể nhớ cà?...
Khi trở về thư phòng trong nhà họ Chử, ngay lập tức thấy hai giấy nhỏ bay đến, một trái một nhảy lên mũi giày , cùng ngẩng đầu, mắt long lanh .
Chử Bắc Hạc im lặng một lúc, gọi tên chúng: "Kim Tiểu Hạc, Kim Tiểu Hủ."
Hai giấy nhỏ phát sáng ánh sáng vàng kim lập tức bám ống quần , nhanh chóng trèo lên tay , nhảy nhót ngừng, rõ ràng phấn khích.
Tiêu Đồ thấy thì vô thức hỏi: "Kim Tiểu Hạc cũng ở đây?"
Trong tiềm thức, luôn cảm thấy nó nên mặt ở đây.
Chử Bắc Hạc , nâng hai giấy nhỏ lên tay, đột nhiên hỏi: "Cậu còn nhớ chúng từ mà đến ?"
Tiêu Đồ thấy khó hiểu, chỉ đáp: "Chẳng là dùng ánh sáng vàng kim tạo ?"
Ánh sáng vàng kim ban cho hai giấy nhỏ linh trí, ngoài Long Mạch , ai thể chuyện .
Tiêu Đồ đáp đương nhiên, nhưng Chử Bắc Hạc vô thức nhíu mày.
Không để ý đến Tiêu Đồ nữa, bước thư phòng.
Ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, Chử Bắc Hạc đột nhiên lâm trầm tư.
Từ khi sự kiện dị thế xâm lấn ngăn chặn thành công, chuyện vẻ như kết thúc, nhưng vẫn cảm thấy điều gì đó đúng.
Cả và những bên cạnh.
Khoảnh khắc mơ hồ và nghi hoặc thoáng qua gương mặt họ, cùng trống trong lòng ...
Họ dường như quên điều gì đó.
Rốt cuộc là gì?
Tại nhớ nổi?
Đây là tàn dư của âm mưu từ dị thế ?
Nếu đúng là thế thì trúng chiêu từ khi nào?
Chử Bắc Hạc đang trầm ngâm suy nghĩ thì thấy hai giấy nhỏ bàn vì đ.á.n.h , trong lúc xô đẩy, một trong hai đụng cái chặn giấy bàn.
Chử Bắc Hạc theo thì thấy cái chặn giấy lộ một góc màu vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-1168.html.]
Anh vươn tay dời vật đè phía , thấy bên là một lá bùa màu vàng.
Lá bùa cũ, chu sa mờ nhạt, phù văn cũng thành, là một lá bùa hỏng.
Từ nét bút và khí tức, thể nhận đây là phù do chính vẽ .
Chỉ là... nhớ từng hứng thú với việc vẽ bùa.
Đây thứ nên xuất hiện trong thư phòng của .
Thậm chí, hai giấy nhỏ mắt cũng những thứ sẽ chủ động ban cho linh trí.
Lời giải thích duy nhất là...
Bên cạnh từng một , giỏi phù thuật và đưa những thứ đến bên ...
Là ai?
Chử Bắc Hạc nhớ bên cạnh từng một như .
Nếu thì là ai?
Theo phản xạ, nghĩ đến viên đá tâm mạch còn trong lòng bàn tay .
Chử Bắc Hạc lật tay, nửa viên đá tâm mạch lập tức xuất hiện, viên đá ánh sáng vàng vẫn còn đầy rẫy khí tức thuộc về .
viên đá tâm mạch của , tại tách đôi một cách chủ đích nhu ?
Nghĩ như , giơ tay còn lên, lật lòng bàn tay, ánh sáng vàng phát , nửa viên đá tâm mạch còn từ từ hiện trong tay
Khi ánh sáng vàng luân chuyển, Chử Bắc Hạc mơ hồ như thấy điều gì đó.
Anh đột ngột nắm chặt đá tâm mạch trong tay, từ từ mở , ánh sáng vàng viên đá tan dần, chỉ còn vài chữ khắc bằng ánh vàng...
"Vợ chồng... Khương Dư Dư..."
Khẽ khàng lên những chữ khắc đá tâm mạch, tim Chử Bắc Hạc như một bàn tay vô hình siết chặt .
Cơ thể cứng đờ, giọng như rơi hư , theo lời thì thầm của , ba chữ đó dường như khắc trong đầu nữa.
"Hủ... Dư Dư... Khương, Hủ, Hủ!"
Mỗi khi gọi một chữ, dường như thứ gì đó đang cố gắng phá vỡ ràng buộc.
Nắm bắt nơi ràng buộc , Chử Bắc Hạc chút do dự dồn bộ sức lực còn .
Khi dứt khoát gọi tên quen thuộc , khoảnh khắc ràng buộc phá vỡ, đột nhiên phun một ngụm máu.
Cùng lúc đó, ký ức khóa chặt nhanh chóng tràn thần hồn .
Khoảng trống trong tim cũng lấp đầy.
Chử Bắc Hạc cảm nhận vị tanh ngọt trong miệng cùng sức lực đang tan biến, khóe môi nhịn mà nở nụ .
Cười xong, hốc mắt bỗng đỏ hoe.
"Dư Dư... Dư Dư..."
Giọng khàn đặc, cứ gọi tên hết đến khác, trong giọng đầy đau đớn và giằng xé.
Sao thể quên mất cô?
Sao thể quên cô?
Mãi đến lúc , Chử Bắc Hạc mới nhận việc cô bóp nát lệnh bài Thiên Đạo cuối cùng ý nghĩa gì.
Nếu cầm lệnh bài Thiên Đạo thì cô chỉ là mặt Thiên Đạo thực thi nhiệm vụ.
bóp nát lệnh bài là trở về với Thiên Đạo.
Mà Thiên Đạo là tồn tại mà chúng sinh thể chạm tới.
Cô trở thành Thiên Đạo thì từ bỏ phận Khương Dư Dư.
Nghĩa là sự tồn tại của cô với tư cách Khương Dư Dư sẽ xóa bỏ khỏi thế gian .
Cho nên... khi Văn Nhân Bách Tuyết sử dụng năng lực tiên đoán thứ ba, dù thấy nhưng cũng quên tất cả...
Nếu, nếu lúc đó chút đề phòng... thì thế gian , liệu còn ai nhớ đến cô ?
Dù trong lòng rõ, nhưng tin.
Một khi thể nhớ thì khác nhất định cũng thể.
Chỉ cần thế gian nhớ sự tồn tại của cô thì cô cũng thể trở về.
Nghĩ đến đây, Chử Bắc Hạc do dự nữa. Anh túm lấy hai giấy nhỏ bàn đang đờ đẫn vì phun máu, ánh sáng vàng kim lóe lên, hình lập tức biến mất khỏi thư phòng.