Tạ Chân ở một trong căn nhà mà và Lệ Chi từng sống hơn nửa tháng nay .
Từ khi Lệ Chi và những bạn của đột nhiên biến mất tại livestream giao dịch nội tạng dark web, Văn Nhân Thích Thích đ.á.n.h ngất, khi tỉnh thì ở trong nhà của Lệ Chi.
Ban đầu, tưởng Lệ Chi chỉ giải quyết một vài chuyện sẽ sớm .
Anh cứ thế ở nhà Lệ Chi, chăm sóc Hồ Mỹ Lệ và Hồ Cà Rốt (con thỏ).
Anh chờ Lệ Chi một ngày, hai ngày, ba ngày...
Anh bắt đầu sốt ruột.
tìm yêu ở .
Sau đó, lãnh đạo các quốc gia đột nhiên tuyên bố rằng ngoài thế giới , còn tồn tại một thế giới song song khác.
Sau đó thì chẳng còn gì nữa.
Có một ngày, mạng lan truyền tin tức rằng ở nước ngoài nhiều cùng biến mất trong một ngày.
Một còn rằng hình như mất trí nhớ về một ngày nào đó.
Chỉ là những tin tức nhanh chóng các thuyết âm mưu và tin về chiến tranh lấn át, Tạ Chân cũng tiếp tục chú ý nữa.
Thế nhưng trong lòng vẫn một cảm giác bất an.
Tạ Chân thì thầm: "Thế giới song song..."
Anh căn phòng rộng rãi và yên tĩnh mặt, như đang tự với bản , cũng như đang hỏi ai đó.
"Lệ Chi... em trở về thế giới cùng họ ?"
Anh hỏi, giọng khàn khàn mà nghẹn ngào: "Có em... cần và Mỹ Lệ nữa ?"
Tạ Chân tin việc Hồ Lệ Chi thể sẽ bao giờ .
càng tin, ý nghĩ càng xuất hiện thường xuyên trong đầu .
Càng tìm lý do để bác bỏ điều đó thì càng nhiều căn cứ chứng minh điều lo sợ khả năng là thật.
Ví dụ như: Anh gì về quá khứ của Lệ Chi. Mỗi khi hỏi chuyện hồi nhỏ của Lệ Chi, cô luôn tìm cớ lảng tránh.
Ví dụ như: Cô sống ở đây hai năm, nhưng từng gặp gỡ liên lạc với bất kỳ bạn nào ngoài .
Những bạn như thể từ trời rơi xuống. Điều quan trọng hơn nữa là... họ đều căn cước!
Nên họ còn chẳng thể ở khách sạn.
Về , Lệ Chi cô thể là con .
Anh hỏi thêm, cũng dễ dàng chấp nhận tất cả.
Bởi vì dù Lệ Chi là gì, yêu luôn là cô mà thôi.
Anh từng nghĩ, chỉ cần cô rời thì là là hồ ly, thậm chí là ma quỷ cũng cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-1176.html.]
cô vẫn rời .
Thậm chí để một lời nào, cứ thế biến mất khỏi cuộc sống của .
Anh sống mơ màng trong căn nhà từng là nơi họ bên . rõ ràng là cùng một nơi, mà thấy trống trải và hoang vắng đến .
Tạ Chân uống bia ngôi bệt lôi thôi cạnh ghế sofa.
Máy cho ăn tự động của Hồ Mỹ Lệ vang lên. Hồ Mỹ Lệ luôn ăn đúng giờ như cảm nhận nỗi buồn của , thế là lon ton chạy gần.
Chiếc đầu lông xù của nó dụi dụi tay , như thể đang an ủi.
Tạ Chân thì ôm chầm lấy con hồ ly, gào : "Mỹ Lệ ! Mẹ con bỏ rơi bố con hu hu hu... Hồ Lệ Chi! Sao em tàn nhẫn chứ hu hu hu..."
"Em , mang theo với Mỹ Lệ luôn với?"
"Ở cái thế giới đó rốt cuộc là ai? Em khác nên bỏ , hu hu hu..."
Anh ôm hồ ly , nước mắt cứ thế chảy ướt lông Hồ Mỹ Lệ.
Hồ Mỹ Lệ chịu nổi kẻ say rượu phát điên nên đá mạnh một phát bỏ chạy.
Tạ Chân thấy Mỹ Lệ cũng định bỏ mà , lảo đảo định dậy đuổi theo.
mới lên, chuông điện thoại để bên cạnh bất ngờ reo vang.
Rõ ràng say đến nửa tỉnh nửa mê, nhưng chuông, như giật tỉnh hẳn, vội vàng lục tìm điện thoại, gọi là ai mà lập tức bắt máy ngay.
Giọng đầy vẻ vồn vã và tủi mà chính cũng nhận : "Lệ Chi..."
Đầu bên im lặng một lúc, đó là một giọng đàn ông khàn khàn: "Ông cố! Ông cố Linh Chân Chân của ơi! Cậu định gì thế hả? Vì một phụ nữ mà nửa tháng livestream, định nghề nữa hả..."
Không là câu nào của đối phương chạm đúng nỗi đau của Tạ Chân, đàn ông to béo còn trẻ nữa lập tức gào lên qua điện thoại: "! Mẹ nó chứ đúng là nghề nữa! Đừng ai tới kiếm hết! Ông đây thất tình còn cần sự nghiệp ch.ó gì nữa?"
Nói xong, ném điện thoại xuống đất một cái "bốp" vật đất, rống lên: "Hu hu hu... thất tình , đây là mối tình đầu của mà hu hu hu..."
Trong căn phòng tối om, từ lúc nào một tia sáng le lói xuất hiện.
Tạ Chân đang chìm trong nỗi buồn đau của thì thứ gì đó khẽ kéo áo .
Anh tưởng là Hồ Mỹ Lệ nên xoay né tránh, miệng vẫn ngừng than : "Đừng quan tâm đến bố con! Chẳng con cũng cần bố nữa ? Đừng ai quan tâm đến bố nữa hu hu hu..."
Lại kéo nhẹ tay áo thêm , Tạ Chân : "Đã bảo đừng kéo bố con nữa!"
Tay đang kéo áo khựng , một lúc , mới cẩn trọng cất tiếng khe khẽ: "Tạ Chân..."
Người đang úp mặt đất thấy giọng quen thuộc thì bỗng đơ cả .
Một lúc lâu , mới cứng nhắc ngẩng đầu lên.
Qua ánh sáng mờ nhạt, thấy bóng hình quen thuộc đột nhiên xuất hiện mắt. Đôi mắt vốn đỏ hoe vì đỏ bừng thêm nữa.
Khi đối diện dè dặt cất lời nữa, do dự gì mà giang tay , ôm chầm lấy thật chặt...
Ha, Lệ Chi của thật sự bỏ rơi mà...