Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-12-14 13:04:29
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dưới đáy mắt Khương Tố, sự chán ghét dành cho chị họ từ trời rơi xuống tăng thêm vài phần.

Lộ Tuyết Khê thấy tình hình căng thẳng, liền dịu giọng xen :

“Chắc là hiểu lầm gì đó thôi. Có dì Ngô vô tình gì khiến chị vui ?”

Lời thì hòa nhã, nhưng ý tứ bên trong ngầm đổ tội cho Quan Dư Dư ỷ thế ức h.i.ế.p , mượn cớ trả thù chuyện riêng.

Nghe , dì Ngô như gợi mở đường lui, lập tức bật nức nở:

“Cô chủ, là vì lúc nãy bà Quan nhận nhầm thành ruột của cô nên cô giận. phận thấp kém, dám so với như cô chứ? Cô giận cũng là , nhưng cũng thể vì thế mà vu oan cho ! già đến từng tuổi , cô định ép đường c.h.ế.t ?”

Ban đầu dì Ngô còn kịp hiểu chuyện, nhưng khi bắt ánh mắt của bà Quan và cô chủ nhà họ Quan, bà lập tức thuận nước đẩy thuyền, biến thành kẻ hại chính đáng.

Quả nhiên, Khương Tố xong tin ngay. Ánh mắt Quan Dư Dư đầy vẻ khó chịu:

“Chị cũng nhỏ nhen quá đấy! Dì Ngô gì chị ? Mới về nhà ngày đầu tiên gây chuyện như , chị đúng là—”

Ba chữ “phá hoại gia đình” còn kịp , thì một giọng trầm thấp, lạnh lẽo mang theo áp lực vô hình cắt ngang:

“Khương Tố.”

Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng đủ khiến Khương Tố lập tức câm miệng. Cậu sang cả, thấy nụ nơi khóe môi lạnh hẳn , liền vô thức rụt cổ, dám thêm.

Dẫu , sự bất mãn trong lòng đối với Quan Dư Dư vẫn hề vơi bớt.

“đồng minh”, dì Ngô càng thêm vững . Bà thẳng lưng, gương mặt tràn đầy vẻ phẫn uất oan khuất:

“Nếu cô chủ tin , cứ cho lục soát phòng ! quang minh chính đại, sợ kiểm tra! Dù chỉ là , cũng thể để vu oan vô cớ như !”

Bên ồn ào nhỏ, quản gia và những giúp việc trong biệt thự cũng dần tụ , chỉ xa xa quan sát, dám xen .

Nghe loáng thoáng đầu đuôi câu chuyện, trong lòng họ dần sinh ác cảm với vị cô chủ mới trở về.

Nghe xuất cũng tầm thường, giờ , quả nhiên là kiểu cô chủ kiêu ngạo, xem thường công.

Không ai thích khinh rẻ. Ấn tượng của họ đối với Quan Dư Dư, đương nhiên ngày một tệ .

Khương Vũ Thành rõ ánh mắt xung quanh, sắc mặt dần trầm xuống. Ông đang định lên tiếng chấm dứt màn náo loạn thì Quan Dư Dư cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng, giọng điệu bình thản đến lạ:

“Bao giờ trộm tiền?”

Một câu khiến tất cả sững sờ.

Khương Tố là đầu tiên nhịn :

“Chính chị dì Ngô trộm đồ, giờ chối ?”

Quan Dư Dư liếc một cái, ánh mắt lạnh nhạt:

là dì trộm khí tài của nhà họ Khương.”

Cụm từ “trộm tiền” vốn là do Lộ Tuyết Khê .

Vô tình cố ý thì rõ, nhưng rõ ràng cô dẫn dắt tất cả hiểu sai.

“Trộm khí tài và trộm tiền là hai chuyện khác .”

Ít nhất, nếu lục soát thì đương nhiên thể tìm thấy tiền.

Chính vì điểm , đối phương mới dám đường hoàng đề nghị lục soát phòng.

Khương Tố mà càng thêm khó chịu, cảm thấy cô đang cố tình lấp liếm:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-14.html.]

“Khí tài thì trộm kiểu gì? Đừng bày mấy trò thần thần quỷ quỷ , đang lừa !”

Khương Hoài lạnh nhạt liếc một cái, ánh mắt cảnh cáo rõ ràng.

Cho dù Quan Dư Dư thật sự “lừa” nữa, thì với phận của cô, lừa vài trong nhà gì là ?

Không hiểu vì , lẽ chính vì thái độ quá bình tĩnh của Quan Dư Dư, mà Khương Hoài mơ hồ cảm thấy cô hề bừa.

Giới thượng lưu vốn tin phong thủy, mệnh lý, tập đoàn Khương Hải thậm chí còn vài vị đại sư phong thủy quen.

Chỉ là… em gái mới mười tám tuổi, thật sự hiểu những thứ ?

Trong lòng còn nghi ngờ, nhưng Khương Hoài hề vội phủ định.

Quan Dư Dư cũng chẳng buồn để ý đến Khương Tố nữa. Cô chuyển ánh mắt sang dì Ngô, đột nhiên giơ tay chỉ về một góc vườn hoa:

“Dì Ngô chôn thứ gì ở đó?”

Ngón tay cô chỉ thẳng một bồn hoa nhỏ trong khuôn viên biệt thự — cũng chính là nơi khi nãy, ánh mắt dì Ngô vô thức liếc qua.

Tim bà lập tức trĩu xuống, mồ hôi lạnh túa trán.

Không thể nào…

Không thể nào cô !

Khương Vũ Thành thấy rõ phản ứng khác thường , trong lòng lập tức hiểu vấn đề. Ông sang quản gia:

“Đi xem thử.”

Quản gia chần chừ, nhanh chóng tiến đến bồn hoa. Những xung quanh cũng tò mò theo, vây thành một vòng.

Người khác là tò mò, còn Khương Tố thì tin, chỉ chờ xem cô chị họ định bày trò gì.

Quan Dư Dư chỉ phần đất quanh gốc hoa. Quản gia lập tức cầm xẻng nhỏ đào xuống. Đất mới nên tơi, chẳng bao lâu , lưỡi xẻng chạm vật cứng.

“Có !”

Ông moi lên một bọc nhựa màu đen, bọc kín. Khi lớp nhựa mở , một mùi hôi thối nồng nặc lập tức xộc thẳng mũi .

Sắc mặt quản gia biến đổi, cố nhịn buồn nôn, định mở tiếp thì Quan Dư Dư giơ tay ngăn :

“Đừng chạm .”

Cô bước lên, lấy từ một lá bùa màu vàng, dán thẳng lên gói giấy bên trong.

Không là ảo giác , nhưng ngay khoảnh khắc lá bùa dán xuống, lớp giấy gói dường như nhanh chóng ố vàng, mục rữa.

Quản gia Quan Dư Dư thêm nữa, thấy cô gật đầu, lúc mới đeo găng tay, cẩn thận mở gói giấy.

Bên trong là một tờ giấy đỏ, loại thường dùng trong chùa miếu để ghi ngày tháng năm sinh. Trên đó bát tự, nhưng nét chữ đỏ sẫm như m.á.u khô, ngả màu đen, mùi tanh thối khiến buồn nôn.

Trong gói còn vài sợi tóc và một lá bùa vẽ ký hiệu quái dị.

Nhìn thứ tà môn , ai cũng đoán mục đích của nó — nhất là khi nhớ lời Quan Dư Dư ban nãy.

Khương Tố thứ đào lên, sắc mặt giấu nổi kinh ngạc, theo bản năng phắt sang dì Ngô.

 

 

 

 

Loading...