Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-12-14 13:04:34
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hóa … đây là nhà của boss Chử?

Dưới màn đêm tĩnh lặng, ánh sáng vàng quanh Chử Bắc Hạc càng thêm rực rỡ, tựa như một vầng hào quang lặng lẽ bao phủ lấy . Quan Dư Dư điều chỉnh tầm mắt một lúc mới thích ứng .

Cô ôm con cáo nhỏ bước lên, trong lòng chút ngại ngùng.

“Anh Chử… xin . Đây là con cáo nuôi. Nó chạy đến tìm , chắc là… nhầm chỗ.”

Chử Bắc Hạc thiếu nữ mặt.

Áo ngủ mỏng manh, hiển nhiên là vội vàng chạy ngoài, chỉ kịp khoác thêm một chiếc áo. Trong lòng cô là con cáo nhỏ ôm chặt, quần áo nhăn, còn lấm tấm vài dấu móng vuốt.

Hàng mày khẽ nhíu, nhưng gương mặt vẫn lộ rõ cảm xúc.

“Trông nó giống nhầm .”

Giọng trầm thấp, lạnh lẽo như tuyết tùng giữa đêm đông, khiến khí xung quanh càng thêm tĩnh mịch. Đôi mắt nhạt màu của lướt qua con cáo nhỏ, ánh thoáng lóe lên.

Quan Dư Dư cúi đầu theo ánh mắt , liền phát hiện con cáo nhỏ vốn đang ư ử trong lòng giờ rướn cổ, cố sức vươn về phía Chử Bắc Hạc.

Đôi mắt cáo đen láy sáng rực, đầy khát vọng.

Quan Dư Dư tin chắc rằng nếu ôm chặt nó, lúc lao thẳng lòng boss phát sáng .

Trong khoảnh khắc, cô chợt hiểu .

Không tìm nhầm chỗ.

… ánh sáng vàng dụ tới!

“Hồ Xinh Đẹp!”

Cô gọi tên nó bằng giọng đầy cảnh cáo, đồng thời siết chặt vòng tay.

Ánh sáng ngay cả cô còn hưởng, mà nó dám tranh ?

Nằm mơ !

Bị cảnh cáo, con cáo nhỏ cuối cùng cũng chịu thu bộ lông đang rục rịch xù lên. Nó còn giãy giụa, nhưng đôi mắt vẫn rời khỏi Chử Bắc Hạc.

Thấy nó đáng thương quá, Quan Dư Dư vô thức tiến lên một bước.

“À… nó cái tật thích —”

Chưa kịp xong, Chử Bắc Hạc lặng lẽ lùi về nửa bước.

Quan Dư Dư khựng .

Khóe miệng giật giật.

Cô… ghét bỏ ?

Cúi đầu con cáo nhỏ trong lòng, bộ lông trắng bám đầy bụi đất một đêm chạy lung tung.

Quan Dư Dư lập tức hiểu .

Ừm, chắc chắn là ghét con cáo .

“Đêm nay phiền Chử . Trời cũng khuya, xin phép về . Sáng mai sẽ đến xin .”

Cô quyết định về nhà sẽ chỉnh đốn Hồ Xinh Đẹp.

Ngày mai nhất định để boss thấy một con cáo trắng trẻo – sạch sẽ – lịch sự!

Chử Bắc Hạc bóng lưng nghiêm túc của cô, nét mặt vẫn lạnh nhạt, chỉ gật đầu dặn quản gia:

“Tiễn cô chủ Khương về.”

Quản gia lập tức theo, thậm chí còn chuẩn xe tuần tra đưa Quan Dư Dư về tận cổng nhà họ Khương.

________________________________________

Quản gia nhà họ Khương tin vội vàng đón.

Vừa thấy Quan Dư Dư, ông lập tức ngẩn .

Cô chủ ngoài từ lúc nào ?

Mà trong lòng cô … là một con cáo?

“Cô chủ, đây là…?”

Tiễn vệ sĩ nhà họ Chử xong, quản gia sinh vật nhỏ trong lòng cô, nhất thời nên hỏi cái nào . Thấy cô ăn mặc phong phanh, ông vội mời nhà.

Vừa bước , Quan Dư Dư thấy Khương Hoài bậc thang, rõ ràng là đang chờ cô.

Ở góc cầu thang tầng hai, Khương Tố ló đầu , ánh mắt hóng chuyện.

Vừa thấy con cáo, lập tức hạ giọng, chỉ tay chất vấn:

“Chị! Chị đang ôm cái gì ? Nhà chúng cho phép mang thú cưng lông lá !”

Quan Dư Dư liếc một cái, giọng điềm nhiên:

“Nếu cho mang , ở đây?”

Khương Tố cứng đờ, gương mặt ngơ .

Khương Hoài bên cạnh bật .

Mãi đến khi hiểu , Khương Tố đỏ bừng mặt, tức đến suýt nổ tung:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-19.html.]

“Chị—!”

“Muộn thế .”

Quan Dư Dư thản nhiên cắt ngang.

“Ông nội chắc ngủ.”

Lời nhẹ nhàng, nhưng như nút tắt công tắc.

Khương Tố lập tức im bặt.

Nhà họ Khương quy tắc: ban đêm ồn ào. Huống hồ ông nội lớn tuổi, giấc ngủ quan trọng.

Cậu hậm hực đầu, bước thẳng lên lầu.

Quan Dư Dư theo, sang Khương Hoài. Thái độ lúc mềm rõ rệt.

Cô ôm con cáo nhỏ, mím môi:

“Đây là cáo cưng của em. Nó em dọn nhà nên tìm tới.”

Cô ngập ngừng một chút tiếp:

“Em thuê chỗ ở bên ngoài cho nó . Nó chỉ ở đây một đêm, sáng mai em sẽ đưa .”

Ý tứ rõ ràng.

gây phiền phức.

Tim Khương Hoài khẽ thắt .

Con cáo … rõ ràng cô nuôi từ lâu. nuôi bên ngoài.

Nghĩa là, ngay cả nhà họ Quan cũng cho phép cô giữ nó.

Giờ đây, cuối cùng về nhà , mà cô vẫn dám nghĩ đến chuyện để nó ở .

Sự cẩn trọng đó khiến đau lòng, phẫn nộ cô.

Em gái ruột của , con gái nhà họ Khương — lẽ từ nhỏ cưng chiều vô điều kiện.

“Đây là nhà của em.”

Khương Hoài tiến lên, giọng ấm áp mà kiên định:

“Ở nhà , em nuôi gì cũng .”

Quan Dư Dư sững .

… Khương Tố —”

“Em cũng .”

Khương Hoài mỉm , nhướng mày.

“Ngay cả nó còn , tại cáo của em ?”

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu con cáo, động tác tự nhiên mà mật.

Thấy Quan Dư Dư vẫn ngơ ngác, Khương Hoài cô, ánh mắt đào hoa tràn đầy dịu dàng:

“Yên tâm. Có trai ở đây mà.”

Một câu , như dòng nước ấm chảy qua tim.

Quan Dư Dư hé môi, định cảm ơn.

nhớ đến lời từng : “Với , em cần cảm ơn.”

Thế là cô chỉ gật đầu, ngoan ngoãn:

“Vâng ạ.”

________________________________________

Về đến phòng, đóng cửa , Quan Dư Dư mới chợt nhận môi từ lúc nào một nụ .

Cúi đầu xuống, thấy con cáo nhỏ đang tròn xoe mắt cô.

Cô lập tức nghiêm mặt:

“Đã ngoan ngoãn ở yên cơ mà? Em đêm nay suýt nữa điện giật thành cáo thui hả?”

Con cáo nhảy xuống đất, xoay một vòng vô cùng vô tội, chỉ về chiếc balo lưng.

Như thể đang :

Chị chuyển nhà, em nương nhờ. Em sai .

Quan Dư Dư hừ nhẹ, xổm xuống tháo balo cho nó.

Khi thấy đồ bên trong, khóe môi cô cong lên.

Ngoài hộp thức ăn của Hồ Xinh Đẹp, tất cả đều là bùa chu sa, giấy vàng và dụng cụ chuyên dụng của cô.

Con cáo nhỏ… mang theo cả “gia tài” của hai .

 

 

 

Loading...