Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 22
Cập nhật lúc: 2025-12-14 13:04:37
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà Tống vốn đặc biệt nhạy cảm với chuyện liên quan đến con gái. Nghe Quan Dư Dư đột ngột buông những lời kỳ quặc vô căn cứ, sắc mặt bà lập tức trầm hẳn xuống, nét ôn hòa đó biến mất còn dấu vết.
“Con nhóc từ chui ?” Bà Tống quát lạnh. “Dám mở miệng nguyền rủa con gái ! còn đang thắc mắc vì cô quen chồng , thì là ý đồ khác! Nể tình cô còn nhỏ tuổi so đo, nhưng bây giờ lập tức bế con cáo rời khỏi nhà ngay. Nếu , sẽ gọi cảnh sát!”
Thái độ rõ ràng chặn khả năng chuyện tiếp.
Quan Dư Dư cũng chẳng lạ gì những phản ứng như thế. Cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cúi xuống bế con cáo nhỏ lên, tiện tay đặt một lá bùa lên chiếc tủ cạnh hành lang, xoay rời chút do dự.
Tống Vũ Lê thấy “chó con” bế thì phần luyến tiếc, đôi mắt dõi theo bóng dáng nó, giãy giụa chạy theo.
“Chó con… ơi, ch.ó con mất .”
Nghe giọng con gái non nớt, lòng bà Tống chợt thắt . Bà dịu giọng dỗ dành:
“Đó ch.ó con, là cáo, nó cào đấy. Nếu con thích chó, sẽ bảo mua cho con một con khác, ?”
“Dạ ! Mẹ là nhất!” Tống Vũ Lê lập tức quên sạch con cáo ban nãy, vui vẻ đến mức suýt nhảy cẫng lên.
Bà Tống con gái xinh của , hốc mắt dần ươn ướt. Thế nhưng khi ánh mắt bà lướt qua chiếc tủ nơi lá bùa còn đặt , sắc mặt liền tối sầm.
“Vứt thứ đó ,” bà lạnh giọng dặn hầu.
Đồ vật lai lịch rõ, bà tuyệt đối để Tiểu Lê chạm .
Những lời về nốt ruồi chu sa mệnh cách khiếm khuyết, bà tin. Chỉ là… khi con gái, ánh mắt bà vô thức dừng ở vùng n.g.ự.c tay áo ren che kín.
Dường như… ở đó quả thật một nốt ruồi đỏ nhạt.
Dẫu , bà Tống vẫn gạt bỏ suy nghĩ , ngược nghi ngờ hầu tiết lộ chuyện riêng của con gái bà ngoài. Càng nghĩ càng thấy , bà lập tức bảo đưa Tống Vũ Lê về phòng, vội vã gọi điện cho chồng và con trai.
Có nhắm Tiểu Lê, bà tuyệt đối thể ngơ.
Bà Tống hề rằng, ngay khi bà rời , Tống Vũ Lê lén thò đầu khỏi phòng, dáng vẻ rón rén như một tên trộm nhí, cẩn thận chuồn khỏi phòng, lon ton chạy thẳng xuống lầu.
—
Quan Dư Dư rời khỏi khu biệt thự nhà họ Tống, về nhà họ Khương mà bắt taxi đến căn hộ thuê từ .
Đó là một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách rộng tám mươi mét vuông, cô thuê suốt hai năm nay. Phòng khách ngăn bằng một tấm bình phong, tạo thành khu sinh hoạt riêng cho Hồ Xinh Đẹp. Ở góc phòng còn một chiếc lều nhỏ, bên trong chất đầy đồ chơi của nó.
Căn hộ gồm một phòng ngủ chính và một thư phòng. Trong thư phòng đặt hai chiếc bàn dài: một bên là nguyên liệu và dụng cụ điêu khắc, bên còn là giấy vàng, chu sa, cùng đủ loại sách cổ và pháp khí. Hai khu vực phân chia rạch ròi, phong cách đối lập.
Quan Dư Dư tiến lên, thu dọn sơ qua.
Lúc đến nhà họ Khương, cô gần như tay trắng, bùa hộ cũng dùng hết. Nếu giúp Tống Vũ Lê khôi phục một phần trí tuệ, cô buộc chuẩn kỹ lưỡng.
Đang bận rộn thì điện thoại bàn bỗng reo lên. Quan Dư Dư liếc màn hình, thấy gọi là “Quán chủ Thanh Phong Quán”, do dự giây lát vẫn bắt máy.
Đầu dây bên vang lên giọng một ông lão:
“Tiểu Quan , chuyện hỏi , cô suy nghĩ xong ? Vị trí giảng viên thỉnh giảng ở Học viện Đạo giáo Đế Đô . Không cô thi Đại học Đế Đô ? Hai bên hợp tác, nếu điểm đủ vẫn thể bảo lãnh nhập học. thật, cô đại học cũng chỉ lãng phí thời gian. Làm giảng viên thỉnh giảng hai năm, còn thể nhận danh hiệu giảng viên danh dự, tương đương bằng thạc sĩ…”
Ông cụ kiên nhẫn khuyên nhủ, Quan Dư Dư cũng thấy phiền, chỉ đổi tay cầm điện thoại, xong mới :
“Điểm của cháu chắc là đủ.”
Cô dừng một chút tiếp:
“Chỉ là cháu vẫn quyết định sẽ đến Đế Đô ở Hải Thị.”
Trước cô thi Đại học Đế Đô là để rời xa nhà họ Quan. bây giờ, cô cắt đứt với nơi đó, cũng chẳng còn lý do gì để rời Hải Thị nữa.
Ông cụ liền bật ha hả:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-22.html.]
“Hải Thị mà, địa linh nhân kiệt, đất lành chim đậu. Đại học Hải Thị cũng quen . Vậy sẽ từ chối bên Học viện Đạo giáo giúp cô. À đúng , Tiểu Quan đến Thanh Phong Quán của ? Với tư chất của cô…”
Nghe ông cụ bắt đầu “dụ dỗ”, Quan Dư Dư dứt khoát ngắt lời:
“Không , cháu học đại học.”
Ông cụ thở dài tiếc nuối, nhưng nhanh chuyển chủ đề:
“Trong quán hết bùa bình an , cô định khi nào gửi thêm? Vẫn giá cũ, ba ngàn một lá.”
Vừa tới “ ăn”, tinh thần Quan Dư Dư lập tức phấn chấn hẳn lên. Cô cúi đầu kiểm tra ngăn kéo, gật đầu:
“Được, cháu gửi hai mươi lá.”
Hai mươi lá — sáu mươi nghìn.
Sau khi trích một nửa, trong tay cô vẫn còn ba mươi nghìn. trả hết phí nuôi dưỡng cho nhà họ Quan thì chỉ bán bùa vẫn còn xa mới đủ.
Quan Dư Dư là một phù sư.
Trong huyền môn năm thuật: Sơn, Y, Mệnh, Tướng, Bốc. Phù thuật thuộc về thuật Sơn, cũng là một trong những nhánh huyền bí và khó tinh thông nhất.
Dù nghiên cứu cả năm thuật, nhưng sở trường và tâm huyết lớn nhất của Quan Dư Dư vẫn là vẽ bùa.
Ngoài một bùa đặc biệt, đa đều vẽ giấy vàng. Vẽ bùa là kỹ năng cơ bản nhất, cao hơn còn khắc bùa — như miếng ngọc cô tặng Chử Bắc Hạc — và vẽ bùa trong trung, hai cách đòi hỏi tâm lực cực cao.
Cô trải giấy vàng và chu sa lên bàn, cầm bút, tĩnh tâm, hạ bút. Nét bút uốn lượn như rồng bay phượng múa, một mạch liền mạch. Khi thu bút, đầu bút lóe lên linh quang nhàn nhạt — một lá bùa bình an thành.
Hai mươi lá bùa, cô chỉ mất chừng mười lăm phút.
Sau khi thành đơn hàng cho Thanh Phong Quán, nghĩ tới sự che chở của trai và bố, Quan Dư Dư lấy một khối nguyên thạch thượng hạng, bắt đầu chạm khắc bùa hộ .
Cô ở căn hộ đến chiều muộn, khi trời nhá nhem tối mới thu dọn xong, dẫn Hồ Xinh Đẹp bắt taxi trở về nhà họ Khương.
Vừa nhà, cô thẳng lên tầng. Mới mở cửa phòng, còn kịp bước , thì một bóng dáng nhỏ bé “tốc tốc tốc” lao tới.
Quan Dư Dư đầu, thấy cô em họ sáu tuổi — Khương Oánh — xông phòng cô, giơ tay đẩy mạnh cô ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận.
“Đây là phòng của ! Chị phòng của !!”
Quan Dư Dư sững , liếc căn phòng phía lưng Khương Oánh — rõ ràng là phòng của cô.
lúc , Diêu Lâm vội vã chạy tới. Thấy hành động của con gái, bà lập tức nhỏ giọng trách:
“Oánh Oánh, hư như ! Mau xin chị họ !”
Khương Oánh chẳng thèm , còn chỉ tay căn phòng phía Quan Dư Dư, gào lên:
“Mẹ là để dành căn phòng cho con mà! Sao để chị ở? Mẹ mà giữ lời! Con chịu! Đây là phòng của con!”
Tiếng la hét om sòm khiến Khương Tố và mấy em khác cũng bước xem chuyện gì, khéo trọn vẹn.
Quan Dư Dư đến đây liền hiểu .
Hóa đây chính là lý do ban đầu thím hai sắp xếp cho cô ở phòng khác.
Căn phòng công chúa mộng mơ … vốn dĩ bà định giữ cho con gái .