Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 235
Cập nhật lúc: 2025-12-14 16:07:10
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
[Không sai! Anh là khách mời tạm thời của chúng ! Mọi đều thể chứng!]
[Anh trai dịu dàng quá trời, hu hu, em cũng một dịu dàng yêu chiều như !]
[Ngày nào cũng ghen tị với em gái nhà . Bố của em gái ơi! Rốt cuộc khi nào mới chịu công khai quan hệ của chúng đây?!]
[Ha ha ha, ai thấy sư ngốc ?]
[Có đấy, nhưng kiểu ngốc đáng yêu quá!]
[Ha ha ha, biểu cảm của kìa, rõ ràng là xoay mòng mòng . ]
[Xin , chồng bình thường quen dỗ dành như , cố ý dụ dỗ tiểu sư . ]
Ban đầu, khán giả trong livestream còn chỉ âm thầm ngắm , nhưng đến khi chính Khương Hoài cũng tự nhận là khách mời tạm thời thì bình luận màn hình cứ thế tuôn trào ngừng.
Đạo diễn Trần cũng ngờ giữa đường thể vớt thêm vài khách mời tạm thời, mà còn là những khách mời phận đặc biệt như .
Nghĩ đến việc tập chỉ chủ đề Học viện Đạo giáo điểm nhấn, còn sự góp mặt của gia đình nhà họ Khương, đạo diễn Trần chắc chắn rằng lượt xem của chương trình sẽ tăng vọt.
Biết còn thể bùng nổ!
Vẽ viễn cảnh tươi đó trong đầu, đạo diễn Trần cảm thấy ngay cả leo núi cũng chẳng còn mệt nữa.
cảm giác chỉ kéo dài nửa tiếng.
"Chúng ... vẫn đến nơi ?"
Trong các khách mời, Châu Sát Sát dè dặt hỏi, cô nàng quanh núi non trùng điệp, chẳng thấy bóng dáng của học viện cả.
"Học viện Đạo giáo còn bao xa nữa? Đừng là nó đỉnh núi đấy nhé?"
Nghe , Bạch Thuật dừng bước.
So với dáng vẻ phần chật vật của các khách mời chương trình, mặt và chẳng chút dấu hiệu mệt mỏi nào.
Rõ ràng trông mũm mĩm, nhưng đường vô cùng nhanh nhẹn. Leo núi suốt nửa tiếng đồng hồ, vẫn hề thở gấp, thậm chí còn giữ vẻ ngại ngùng, nhỏ giọng giải thích: "Tổng viện của học viện đúng là ở đỉnh núi chính, nhưng tân sinh viên thì cần đến đó báo danh, chỉ ở sườn núi thôi, gần."
Linh Chân Chân bên cạnh nhịn hỏi: "Gần là bao xa?"
Bạch Thuật Linh Chân Chân, ánh mắt bỗng lóe lên một cái, đó mở miệng, giọng điệu dường như thiết hơn mấy phần: "Đi hết bậc thang là tới ."
Nghe , vô thức cùng ngẩng đầu, về phía ...
Đống bậc thang dài dằng dặc, kéo dài đến mức thấy điểm cuối.
Mọi : ... Muốn về nhà quá.
Tu tiên quả nhiên hợp với bọn họ.
Khương Dư Dư và Khương Vũ Thành phía , lúc lời Bạch Thuật mà về phía , thấy bậc thang kéo dài thấy điểm cuối, cả hai đều mím môi.
Thoạt , bậc thang vẻ dài vô tận, nhưng thực tế là do đường lên núi một trận pháp che chắn, khiến con đường vốn dài càng như vô tận.
Làm chắc là để ngăn ngoài vô tình xâm nhập học viện.
Bạch Thuật sắp xếp đến đón họ, lý nào điều .
Chỉ một cách giải thích: đây chính là bài kiểm tra nhập học dành cho tân sinh viên.
Nhìn sang bên cạnh, Khương Vũ Thành thì còn , bình thường ông cũng tập luyện thể thao. một khách mời, nhân viên chương trình và cả Khương Tố đều lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Khương Dư Dư suy nghĩ một lát, lấy từ trong balo một lá bùa.
Ống kính của phim vẫn luôn bám sát theo Khương Dư Dư. Thấy cô hành động, lập tức phóng to để ghi .
Chỉ thấy Khương Dư Dư cầm lá bùa, bước đến một bậc thang, dán bùa lên đó, nhặt mấy viên đá bên cạnh, xếp thành một vòng tròn bao quanh lá bùa.
"Chị, chị gì ?" Khương Tố thấy hành động của Khương Dư Dư, nhịn hỏi.
Nghe , các khách mời phía cũng dừng chân, đầu cô đang xổm xuống nghịch đá.
Khương Dư Dư vẫn cúi đầu, đặt viên đá cuối cùng vị trí, mới nhàn nhạt đáp: "Phá trận."
"Hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-235.html.]
Không chỉ Khương Tố ngơ ngác mà cả nhân viên chương trình và khán giả xem livestream cũng đều sững sờ.
Thương Lục giật , lúc mới chậm rãi phản ứng , đột nhiên sang Bạch Thuật: "Trên đường trận pháp che chắn ?"
Bạch Thuật ngại ngùng , gật đầu.
Sau đó, nhỏ giọng : " bạn học Dư Dư phá xong ."
Mọi tại hiện trường càng thêm ngơ ngác, khán giả trong livestream cũng hiểu gì sất.
[Ủa, là phá trận xong á? Trận pháp ? Thần chú ? Kết ấn ? Quá trình ???]
[Hả? Phá trận trực tiếp? Nãy giờ kỹ, ai , gửi xem với!]
[ thấy rõ , lúc nãy con gái nhà bày trận tùy ý lắm, cảm giác cũng á. ]
[Thuật pháp cao cấp thường đến từ những phương pháp đơn giản nhất... ]
[Học viện Đạo giáo ghê thiệt, còn cả trận pháp che chắn!! Chẳng lẽ sợ lạc ? Rõ ràng coi chúng là ngoài mà!!]
[Không cần nghi ngờ, họ vốn dĩ coi chúng là ngoài mà, nghĩ , học viện mỗi năm chỉ nhận tới ba mươi học viên. ]
[Aaaaa, đầu tiên thấy trận pháp, hả? Xong hả? Đã phá ? Ở ???]
Hàng triệu con mắt trong livestream cùng với nhân viên chương trình đều phát hiện xung quanh gì đổi.
Mãi đến khi Khương Hoài bất ngờ : "Bậc thang ngắn ."
Mọi vẫn kịp hiểu, Linh Chân Chân bậc thang mắt vẫn gì khác so với ban nãy, bèn hỏi: "Ngắn chỗ nào?"
Khương Hoài mỉm như thói quen: "Lúc nãy là bảy trăm chín mươi mốt bậc, bây giờ còn năm trăm chín mươi tư bậc."
Mọi : ???
Cái gì cơ???
Anh đếm hồi nào , bọn họ ???
Khán giả trong phòng livestream cũng đều kinh ngạc và hoang mang.
[Làm thế nào mà thể tính chính xác bậc thang ngay lập tức như ? đếm từng bậc mà hoa cả mắt. ]
[Xạo quá! tin! Để tự đếm !]
[ dùng phần mềm chuyên đếm , đúng thật là 594 bậc á!!]
[Hu hu hu... đây chính là thiên tài trong truyền thuyết ?]
[Mọi đừng ngạc nhiên, chồng chỉ giỏi toán thôi mà. ]
[Tò mò thật đấy, ông trời đóng cánh cửa nào của gia đình nữa (*)... ]
(*) Đoạn bạn đang đùa câu "ông trời đóng một cánh cửa của bạn thì sẽ mở một cánh cửa khác". Bạn đùa kiểu nhà họ Khương năng quá, cửa nào đóng hết.
Dù trong lòng vẫn còn khó hiểu, nhưng khi tiếp tục leo lên, họ thực sự thấy bóng dáng của học viện.
Tất cả lập tức cảm thấy phấn chấn hơn, tinh thần cũng vực dậy.
Và khi cả nhóm tiến gần hơn, cuối cùng, trong ống kính livestream, Học viện Đạo giáo - nơi mà ngay cả bản đồ vệ tinh cũng thể tra - dần lộ cảnh.
Sau cánh cổng đá sừng sững là những tòa kiến trúc cổ kính xây dọc theo triền núi. Những tòa lầu cổ trang nghiêm, mái xanh tường trắng, cột đỏ xà ngang, dù trải qua bao năm tháng vẫn vững vàng bất động.
Ngước lên theo dãy lầu cổ, thể lờ mờ thấy bóng dáng của những lầu gác cao đỉnh núi.
Từ xa, tiếng chuông ngân vang, âm thanh trầm lắng cổ xưa vọng khắp núi rừng, lan tỏa đến tai .
Tổ chương trình và khán giả trong livestream ai nấy đều khỏi kinh ngạc khung cảnh nơi đây.
Đây mà là một "đại học" ư? Nếu là một khu di tích cấp quốc gia bảo tồn cũng chẳng sai.
Đáng hơn nữa, phần lớn những mặt đều là dân bản địa của Hải Thị, mà giờ hề gần thành phố còn một nơi như thế .
Đạo diễn Trần phấn khích vô cùng, lập tức bảo một phim theo đoàn tập trung ghi hình kiến trúc của học viện, về nhất định riêng một tuyển tập!
Cả đoàn tiếp tục về phía , chỉ thấy ngay mặt một ngọn núi đá lớn nhỏ, bên là một tượng rùa đá khổng lồ với đầu rồng, dài hai mét.