Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 274
Cập nhật lúc: 2025-12-14 18:01:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Gần đây ngày nào cũng lén mang đồ đây cầu nguyện, bảo vệ khu biệt thự chúng đúng là..."
"Hôm nay đến là nhân viên chính phủ, ai mà chặn chứ. Đi xem thử , họ mang đến nhiều đồ đấy. Nếu cửa chất đầy đồ cúng nữa, thì gọi dọn dẹp đến thu gom ."
Hai bảo vệ trò chuyện bước đến biệt thự nhà họ Quan, vốn tưởng sẽ thấy cảnh quen thuộc: đủ loại đồ ăn vặt chất đống cửa.
mắt họ, cánh cổng biệt thự nhà họ Quan vẫn đóng chặt như khi, còn bên ngoài sạch sẽ một món đồ nào.
Hai bảo vệ đưa mắt .
Lúc , một cơn gió nhẹ thoảng qua, giữa mùa hè mà cả hai bỗng dưng cảm thấy một luồng khí mát lạnh rợn .
Ở bên , nhà họ Khương.
Lộ Tuyết Khê bước khỏi phòng búp bê, thấy Khương Hoài tới. Anh cầm điện thoại tay, rõ ràng đang chỉ đạo điều gì đó cho ở đầu dây bên .
"... Cố gắng đẩy nhanh tiến độ, nhưng đừng gây động tĩnh quá lớn ảnh hưởng đến núi. Cũng chú ý an bên đó..."
Trợ lý ở đầu dây yêu cầu mà thành tiếng, chỉ thể nhanh chóng ghi đáp: "Không thành vấn đề."
Lộ Tuyết Khê yên tại chỗ, mặt nở một nụ dịu dàng, Khương Hoài tiến gần, nhẹ giọng gọi: "Anh Khương Hoài."
Khương Hoài quét đôi mắt hoa đào qua cô , sắc mặt đổi, chỉ khẽ gật đầu, đó tiếp tục chuyện điện thoại mà hề dừng bước.
Nụ mặt Lộ Tuyết Khê thoáng cứng đờ, cũng thấy hệ thống báo bất cứ đổi nào về độ hảo cảm, trong lòng bỗng chút bực bội, xoay định về phòng.
ngay giây tiếp theo, cô bỗng cảm thấy da mặt nhói đau.
Cơn đau như thể từng tấc da đang nứt .
Đồng t.ử Lộ Tuyết Khê co rút , như chợt nghĩ đến điều gì đó, cô lập tức xoay , nhanh chóng trở phòng búp bê.
Vừa bước , cô lập tức thấy đôi búp bê sinh đôi vốn đặt giá rơi xuống đất từ lúc nào.
Mà khuôn mặt da của chúng lúc cũng đang dần dần nứt vỡ, để lộ bên trong một mảng đỏ thẫm.
Nhìn lớp da búp bê từng chút từng chút bong tróc, Lộ Tuyết Khê cũng cảm nhận cơn đau như thể da thịt xé rách.
"Sao thế ?! Hệ thống?! Sao mặt đau thế ?! Cặp búp bê da ?!"
Cô cố kìm nén cơn đau nhức như gào thét, ôm lấy mặt, biểu cảm méo mó vì đau đớn.
Một lúc lâu , giọng máy móc vô cảm của hệ thống mới vang lên trong đầu cô : [Thuật hoán hồn phá giải, hai con búp bê phế bỏ. ]
Đồng t.ử Lộ Tuyết Khê co .
Ngay khi hệ thống dứt lời, cô chỉ thấy hai con búp bê sinh đôi đất đột nhiên bốc cháy mà cần lửa.
Ngọn lửa xanh lam bao trùm chúng, chỉ trong chốc lát thiêu rụi thành tro.
Cùng lúc đó, khi ngọn lửa bùng lên, cô cũng cảm nhận cơn đau bỏng rát khắp da thịt.
Cô ôm lấy mặt , cuối cùng nhịn mà hét lên một tiếng t.h.ả.m thiết từ sâu trong cổ họng: "A a a!"
Tiếng hét chói tai đột ngột vang lên trong biệt thự, khiến bước chân Khương Hoài đang xa chợt khựng .
Ngay đó, dường như thấy một tiếng động nặng nề vang lên... giống như vật gì rơi mạnh xuống sàn.
Âm thanh ... phát từ hướng phòng búp bê của Lộ Tuyết Khê.
Khương Hoài do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn về phía đó.
Cùng lúc , Khương Hãn và Khương Tố cũng thấy tiếng động, vội vàng chạy tới từ trong phòng. Cả ba gần như đồng thời đến cửa phòng búp bê của Lộ Tuyết Khê.
Khương Hoài giơ tay định gõ cửa, nhưng còn chạm tấm cửa gỗ, mặt một bóng trắng vụt qua như tia chớp, một hình nhỏ nhắn lao thẳng cánh tay .
Khương Hoài phản xạ điều kiện rụt tay , đồng thời lùi một bước.
Khi rõ vật đ.â.m là ai, trong đôi mắt hoa đào thoáng hiện chút kinh ngạc.
Là Hồ Xinh Đẹp, con cáo nhỏ mà Khương Dư Dư để trong nhà.
Từ khi nuôi ở đây, nó từng hành động như với ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-274.html.]
Khương Tố cũng thấy kỳ lạ: "Hồ Xinh Đẹp! Sao ? Đói ?"
đáp chỉ là một tiếng gầm gừ trầm thấp từ cổ họng con cáo nhỏ.
Chỉ thấy Hồ Xinh Đẹp khi lao hụt liền nhanh chóng đổi hướng, bộ bộ lông trắng muốt nó lúc đều dựng lên.
Vốn dĩ là một con vật nhỏ mềm mại ngoan ngoãn, giờ đây nhe răng một cách hung dữ về phía bọn họ.
Nó hạ thấp , tư thế căng thẳng như chuẩn tấn công, cổ họng phát từng tràng gầm gừ.
Đây là âm thanh mà động vật chỉ phát khi đối mặt với mối đe dọa.
Khương Tố giật , định gì đó thì nhận đối tượng mà Hồ Xinh Đẹp đang đe dọa bọn họ.
Chính xác hơn... mục tiêu của nó là cánh cửa phòng mặt.
Khương Hoài cũng nhanh chóng nhận điểm , ánh mắt nheo , đó lạnh giọng lệnh: "Khương Tố, Khương Hãn, lùi ."
Khương Tố , lập tức lùi xa một bước.
Thấy Khương Hãn vẫn còn sát cửa như xông , vội đưa tay kéo về phía : "Không Hoài gì ?"
Khương Hãn tuy lo lắng cho Lộ Tuyết Khê, nhưng bộ dạng khác thường của con cáo nhỏ cũng gì đó . Cậu cau mày nhưng vẫn để mặc Khương Tố kéo .
Chỉ là ánh mắt vẫn hướng về cửa phòng, lớn tiếng hỏi vọng bên trong: "Tuyết Khê! Em trong đó ? Đã xảy chuyện gì ?!"
Trong phòng im lặng.
Sự lo lắng mặt Khương Hãn càng rõ rệt hơn: "Anh Hoài, khi nào Tuyết Khê gặp chuyện ? Chúng xem thử!"
Khương Hoài liếc , gì, chỉ sang con cáo nhỏ vẫn đang trong tư thế cảnh giác, một lúc mới lên tiếng: "Hồ Xinh Đẹp, đây."
Hồ Xinh Đẹp thấy giọng , do dự một chút cũng chạy về phía , nhưng vẫn lưng với , lông đuôi xù lên, tiếp tục gầm gừ về phía cánh cửa.
Chiếc đuôi vốn tròn trịa giờ đây xù lên trông như một quả bóng.
Ngay cả ngốc cũng trong phòng vấn đề.
Khương Hoài vốn quan tâm đến Lộ Tuyết Khê, nhưng cô ở tạm trong nhà họ Khương, nếu xảy chuyện thì gia đình họ cũng khó ăn . Vì , lệnh cho hai lùi xa, đó tiến lên , dứt khoát đưa tay mở cửa.
Chỉ một tiếng "cạch", cửa phòng bật mở.
Đầu tiên là một khe hở, đó là một tiếng "rầm" khi Khương Hoài dứt khoát đẩy cửa .
Trước khi kịp rõ bên trong, Hồ Xinh Đẹp lao vọt như tia chớp.
Khương Hoài lập tức theo , ngay giây tiếp theo, một tiếng hét t.h.ả.m thiết nữa vang lên từ trong phòng.
"A a a!"
Khương Tố và Khương Hãn thấy liền vội vàng xông , chỉ thấy Lộ Tuyết Khê Hồ Xinh Đẹp đè xuống sàn.
"Tuyết Khê!"
Khương Hãn lập tức lao tới kéo con cáo nhỏ , nhưng giơ tay lên nhớ đây là thú cưng của Khương Dư Dư, nhất thời dám động thủ, chỉ thể cẩn thận ôm nó từ phía .
Cậu ném con cáo nhỏ sang một bên vội vàng chạy đến xem tình trạng của Lộ Tuyết Khê.
Vừa thấy, lập tức hít một lạnh.
Trên trán của Lộ Tuyết Khê một vết rách m.á.u chói mắt.
Vết thương kéo dài từ da đầu xuống trán, m.á.u rỉ , hai bên da thịt lật lên, m.á.u chảy ngừng.
Sắc mặt Khương Hãn đột nhiên đổi: "Tuyết Khê! Mặt em..."
Lộ Tuyết Khê liền vô thức đưa tay sờ lên trán. Khi chạm máu, nước mắt cô ngay lập tức rơi xuống.
"Huhu... Đau quá... Mặt em..."
"Tuyết Khê, đừng lo! Anh sẽ gọi bác sĩ ngay."