Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 297

Cập nhật lúc: 2025-12-14 18:02:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Không hệ thống phản hồi, Lộ Tuyết Khê tức giận dậm chân, nhưng nhanh chóng bình tĩnh .

May mà vết thương lành hẳn, phần còn ... thể mượn thêm một chút từ Khương Trừng.

thì độ hảo cảm của đối với là cao nhất trong nhà họ Khương.

May mắn là cô dự cảm lành nên theo Khương Trừng đến Thông Thị.

Lộ Tuyết Khê và hệ thống đều để ý đến Tưởng Tiểu Vân chọn .

đó cũng chỉ là một sinh hồn hệ thống chọn ngẫu nhiên từ trong kho dữ liệu mà thôi. ...

Lúc , tại một ký túc xá của nhà máy ở An Thị.

Tưởng Tiểu Vân mơ màng tỉnh dậy, giờ đang là buổi nào.

Vẫn còn mơ hồ, cô thấy tiếng phát trực tiếp từ điện thoại của bạn cùng phòng.

[... Mọi đừng lo, hồi phục như thường... thật sự cảm ơn... ]

Giọng của Lư Hữu Du phát từ điện thoại khiến Tưởng Tiểu Vân cảm thấy quen thuộc. Cô dậy, hỏi bạn cùng phòng: "Cậu đang xem "Linh Cảm" ?"

Bạn cùng phòng thấy cô tỉnh dậy, ngạc nhiên : "Chà, cuối cùng cũng dậy ! Tiểu Vân, ngủ trưa lâu quá, trời bên ngoài tối ! Mau gọi đồ ăn , thì lát nữa ca đêm nổi ."

Tưởng Tiểu Vân trả lời, chỉ thẫn thờ, lẩm bẩm: "Mình hình như mơ một giấc mơ."

: "Mình mơ thấy trở thành một ngôi ."

giấc mơ quá mơ hồ, cô nhớ nổi chuyện gì xảy trong đó.

Bạn cùng phòng xong chỉ : "Ai mà mơ thành chứ? Mình còn mơ chủ nhà giàu theo đuổi nữa kìa."

xong khúc khích: "Mà mới nhớ, hôm nay "Linh Cảm" chuyện lớn! Lưu Hữu Du , hình như ma nhập! , con ma đó còn tên giống nữa!"

Tưởng Tiểu Vân thì bĩu môi: "Tên giống thôi, giá mà thật sự là thì bao."

Nếu cô thành ngôi , cô sẽ mặc quần áo , mua đủ loại túi xách, trang sức. Đến lúc đó nhất định sẽ trai , giàu theo đuổi cô .

Phải , cô còn thể đóng phim nữ chính Mary Sue, trong phim nam chính, nam thứ, nam ba, nam bốn đều yêu cô , vây quanh cô .

Những nữ diễn viên xinh hơn cô thì miễn luôn, nếu cũng chỉ vai phụ, thể nổi bật hơn cô .

Tưởng Tiểu Vân cứ thế mơ tưởng, chán nản thở dài.

Tiếc là, tất cả chỉ thể xuất hiện trong mơ.

lời bạn, bò dậy chuẩn ca đêm, trong lòng thầm mắng xã hội bất công.

Tại khác may mắn minh tinh, còn cô bỏ học công nhân nhà máy ngay khi nghiệp cấp ba chứ?

Bực c.h.ế.t !...

Bên , tại phim trường.

Trong màn đêm, một chiếc Maybach đen lặng lẽ băng qua màn mưa, dừng cổng phim trường.

Một đàn ông mặc vest bước xuống từ ghế , cầm ô, một con phố cổ.

Dưới ánh đèn lờ mờ, ai thấy, cơ thể bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp ánh sáng vàng kim chói mắt.

Tựa như một quả cầu vàng khổng lồ bước trong bóng tối, từng bước tiến dần về phía một đoàn phim.

Chương trình thông báo tình trạng của Lư Hữu Du và kết thúc phát sóng sớm. Đạo diễn Hứa quyết định tạm dừng vì trạng thái của cô .

Khương Dư Dư thả lỏng, khuôn mặt hiếm khi lộ vẻ mệt mỏi.

Hôm nay, hết đại quỷ đoạt xác đổi hồn, cô tiêu hao quá nhiều linh lực .

Đạo diễn Trần thấy thì lập tức bảo nhân viên gọi xe đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi.

Khi cả nhóm đang chuẩn lên xe rời thì Châu Sát Sát đột nhiên run giọng chỉ xa: "Kia, là một ?"

Không trách sợ hãi, hôm nay gặp quá nhiều chuyện kỳ lạ.

Thêm đó còn tin đồn phim trường xây nghĩa địa cũ, khả năng gặp ma khá cao.

 

Mọi lập tức theo, quả nhiên thấy con phố Trường An tối tăm phía một bóng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-297.html.]

Người đó cầm ô trong mưa, rõ diện mạo.

Khương Dư Dư lập tức nhận .

Chính xác hơn, cô nhận luồng ánh sáng vàng kim chói mắt quen thuộc .

Giữa đêm khuya còn sáng thế , ngoài boss nhà cô thì còn ai đây?

Chỉ là hiểu xuất hiện ở đây.

"Là quen của , để qua xem."

Khương Dư Dư , cầm lấy chiếc ô của nhân viên chạy về phía đó.

Phía , Linh Chân Chân thắc mắc: "Trời tối thui mà chỉ là một cái bóng đen, quen?"

Châu Sát Sát : "Chuyện của tiểu tiên nữ, ông đừng quản."

Mắt của Dư Dư giống mắt tụi !

Không để ý đến những tiếng thì thầm lưng, Khương Dư Dư chạy vài bước nhỏ về phía mới đến.

Chử Bắc Hạc cứ thế cô chạy đến, khi còn cách hai mét, cô chậm để tránh nước mưa b.ắ.n lên .

"Chử Bắc Hạc, bên Tiêu Đồ chuyện gì ?"

Lần khi rời khỏi nhà họ Chử, Chử Bắc Hạc bảo cô đừng gọi là " Chử" nữa.

Khương Dư Dư ban đầu định gọi giống Khương Tố là " Bắc Hạc", nhưng nhớ đến Lộ Tuyết Khê vị boss nghiêm túc sửa cách gọi nên cô chọn cách gọi cả họ lẫn tên.

thì cũng gọi cô như .

Chử Bắc Hạc đột nhiên xuất hiện ở phim trường, phản ứng đầu tiên của Khương Dư Dư là chuyện xảy với Tiêu Đồ.

Chử Bắc Hạc yên, một tay cầm ô, chỉ đáp: "Nhà họ Chử một dự án hợp tác với chính quyền nơi đây, qua xem thử... Biết cô ở đây, trai cô nhờ đến xem tình hình của cô."

Nói dối thôi, Khương Hoài chẳng hề nhắn tin gì cho cả.

Chỉ là ban ngày tình cờ ở khu trung tâm, thấy hai tia sét vô duyên vô cớ giáng xuống chỗ , đoán rằng lẽ cô dùng bùa gọi sét.

Điều tra thử, quả nhiên tổ chương trình gặp chuyện.

Khương Dư Dư là do Khương Hoài bảo đến cũng nghi ngờ gì, dù cũng đầu tiên.

"Chuyện bên đoàn phim xử lý xong , lát nữa sẽ nhắn cho để khỏi lo lắng."

Chử Bắc Hạc khuôn mặt tái nhợt của cô, hàng mày nhíu một chút: "Bị thương ?"

Khương Dư Dư hiểu hỏi , chỉ lắc đầu, thật thà đáp: "Không, chỉ là hôm nay hao tổn linh lực nhiều nên thấy mệt thôi."

Chử Bắc Hạc hiếm khi cô than mệt, thể thấy tình hình hôm nay đơn giản. Anh lẳng lặng thu ánh mắt sâu thẳm , im lặng một lát bất ngờ tiến lên một bước.

Bóng dáng cao lớn cúi xuống, bước chiếc ô của cô. Khương Dư Dư còn kịp phản ứng thì bàn tay của Chử Bắc Hạc đặt lên bàn tay đang cầm ô của cô.

Đêm mưa lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay ấm áp lạ thường.

Cảm nhận ấm nơi mu bàn tay, Khương Dư Dư siết nhẹ cán ô, đôi mắt hạnh dần dần mở to.

Cô ngẩng đầu , trong mắt đầy vẻ khó hiểu và thắc mắc.

Do cách quá gần, gương mặt Chử Bắc Hạc gần như ẩn trong ánh ánh sáng vàng kim rực rỡ, khiến cô rõ cảm xúc của .

Chỉ thể thấy trong giọng lạnh lùng ẩn chứa chút quan tâm quen thuộc.

"Như thấy đỡ hơn ?"

Khương Dư Dư sửng sốt, đó mới kịp nhận điều gì đó.

xuống bàn tay lớn vẫn nghiêm túc đặt mu bàn tay , bất chợt thấy hổ.

Cô mấp máy môi, ngậm . Một lúc lâu mới khẽ giọng lên tiếng, trong giọng hiếm khi mang theo chút ngượng ngùng: "Chuyện đó... Ánh sáng của chữa cái ."

Lời dứt, Khương Dư Dư rõ ràng cảm nhận bàn tay to lớn mu bàn tay cô khựng .

Rất nhanh đó, ấm tay cô biến mất, giọng của Chử Bắc Hạc bình tĩnh trở : "Xin , ."

Khương Dư Dư chủ động xin , mím môi nhẹ, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích: " ý , là do rõ ràng thôi."

 

 

 

Loading...