Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-12-14 14:52:20
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cùng lúc , tại một quán nhỏ cách nhà họ Tống xa, một đàn ông trung niên đang vui mừng khi tiền khổng lồ chuyển tài khoản.

chỉ trong giây tiếp theo, bất kỳ dấu hiệu báo , gã bỗng "phụt" một tiếng, phun một ngụm m.á.u lớn ngã gục xuống đất.

Ngay đó, tiếng thét thất thanh vang lên, cả quán trở nên hỗn loạn. ...

Trong biệt thự nhà họ Tống.

Tất cả lặng như tờ, ngay cả Khương Hoài cũng giấu nổi vẻ kinh ngạc trong mắt.

Bà cụ Tống gần như quên cả hô hấp, chần chừ một lúc cẩn thận đưa tay , định sờ thử phía ngọc bài và bùa vàng, như xác nhận xem cơ quan bí mật nào .

Nếu thì mấy lá bùa thể tự bay tới dán cháu gái bà chỉ trong nháy mắt như chứ?

 

Còn cả miếng ngọc bài, đúng lúc bùa bốc khói thì vỡ đôi? Đó là ngọc đấy!

"Mẹ!"

Thấy hành động của bà, Tống Vĩnh Minh chút vui, nhưng bên , đại sư Lỗ như thể sực hồn, lập tức bình tĩnh , lớn tiếng quát: "Đây chỉ là ảo thuật! bà cụ Tống đừng để lừa!"

Bọn bịp bợm ngoài hành nghề đều vài thủ đoạn trong tay.

Ngay cả ngọn lửa mà ông tạo khi nãy cũng là do luyện tập từ .

Ông tin một con nhóc trông còn trưởng thành thực sự bản lĩnh gì.

Nếu cô mà là đại sư thật, ông thề sẽ trồng cây chuối ăn phân ngay hôm nay!

Đại sư Lỗ còn đang nghĩ như , bỗng thấy sắc mặt của đám nhà họ Tống bên giường đột nhiên đổi.

Ngay cả bà cụ Tống mới thăm dò cũng trừng lớn mắt.

Lòng ông bỗng nhiên nhảy dựng lên một cái, vội theo...

Trên giường, cô chủ nhà họ Tống vốn vẫn đang hôn mê, mà... mở mắt!

Tỉnh... tỉnh ?!

"Tiểu Lê!"

Bà Tống là đầu tiên thốt lên, giọng còn giữ sự thanh lịch thường ngày mà lộ rõ vẻ nghẹn ngào.

Tống Vĩnh Minh cũng vội vàng cúi xuống, căng thẳng hỏi: "Tiểu Lê, con thấy thế nào ?"

Vừa tỉnh dậy, gương mặt Tống Vũ Lê vẫn còn nét ngơ ngác mơ màng, giọng nhỏ nhẹ rên rỉ: "Mẹ? Bố?"

Ơ, bà nội cũng ở đây nữa.

Cô bé hiểu lắm, rõ ràng chỉ ngủ một giấc, bố và bà nội vây quanh giường thế ?

Còn phòng của nữa...

Tiểu Lê chớp mắt quanh, bỗng ngạc nhiên trợn to mắt.

Trong phòng nhiều quá!

Đôi mắt tròn xinh đảo một vòng, bất ngờ dừng Quan Dư Dư.

Cô bé chớp chớp mắt, vui vẻ reo lên: "Là chị cún con!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-30.html.]

Mọi trong phòng đều ngây , ánh mắt khó hiểu.

Chỉ bà Tống tỏ vẻ hổ, vội : "Tiểu Lê, đừng linh tinh, đây là chị Dư Dư của con."

Tiểu Lê ngốc nghếch một cái.

Tống Vĩnh Minh thấy con gái vẫn y hệt , vẻ mặt căng thẳng lập tức thả lỏng.

"Đại sư Khương, con gái chú chứ?"

Quan Dư Dư lắc đầu.

Vợ chồng nhà họ Tống lập tức giật , tim như rơi xuống vực... chẳng lẽ vẫn xong ?

Quan Dư Dư chậm rãi : "Vừa cháu cưỡng chế phá bỏ thuật mượn mệnh của đối phương, pháp sư bên phản phệ, tạm thời thể tay với em Tống nữa. đối phương lừa cô khế ước mượn mệnh, chúng còn tìm nó. Nhất định thiêu hủy bản khế ước , nếu , chỉ cần bên tìm pháp sư khác, họ vẫn thể dùng khế ước để tiếp tục thực hiện thuật mượn mệnh bất cứ lúc nào."

Nghe đối phương vẫn thể tay với con gái , trái tim vợ chồng nhà họ Tống lập tức căng thẳng trở .

Bà Tống vội ôm chặt Tống Vũ Lê lòng, như bảo vệ cô bé khỏi nguy hiểm.

Lúc , Tống Vĩnh Minh tin tưởng năng lực của Quan Dư Dư, liền nghiêm túc : "Chú cho điều tra camera giám sát trong thời gian Tiểu Lê mất tích, nhưng tìm gì cả. Tuy nhiên, chú vẫn thể tiếp tục cho tìm hiểu, chỉ là chú lo rằng nhất thời sẽ kết quả. Đến lúc đó..."

Đến lúc đó, e rằng đối phương kịp tìm một pháp sư khác để tiếp tục mượn tuổi thọ của Tiểu Lê. Ông thực sự con gái trải qua cảnh hôn mê thêm nữa. Ông khẩn cầu: "Đại sư Khương, cách nào khác để tìm kẻ chủ mưu chuyện ? Chỉ cần thể cứu con gái chú, cháu gì cứ , chú sẽ hết."

Quan Dư Dư suy nghĩ một chút : "Cũng cách."

Nói , cô bỗng thò tay túi mò mẫm, cuối cùng lấy một viên kẹo sữa thỏ trắng.

Cô bước tới, đưa viên kẹo cho Tống Vũ Lê giường. Thấy mắt cô bé sáng lên, Quan Dư Dư khẽ , giọng dịu dàng hiếm thấy: "Tiểu Lê, chơi trò chơi với chị nhé? Chị cho em ăn kẹo."

 

Tống Vũ Lê viên kẹo sữa, rõ ràng là thích, nhưng vẫn nghiêng đầu , ánh mắt đầy vẻ chờ mong.

Bà Tống lập tức gật đầu: "Chị chơi với con, Tiểu Lê chơi với chị gái một chút ?"

Thấy phản đối, Tiểu Lê liền vui vẻ nhận lấy viên kẹo, đó tít mắt, hào hứng gật đầu thật mạnh với Quan Dư Dư.

Quan Dư Dư khẽ , lấy từ trong túi một sợi dây đỏ mảnh, buộc một đầu ngón tay cái của Tiểu Lê, chính là ngón tay khế ước.

Sau đó, cô lấy một cây bút chu sa nhỏ, nhanh chóng vẽ lên ngón tay cô bé một ký tự pháp trận nhỏ.

Mọi chỉ thấy, ngay khi Quan Dư Dư thu bút , ký hiệu ngón tay Tống Vũ Lê chợt lóe lên ánh vàng, đó ánh sáng lan theo sợi dây đỏ.

Chỉ trong chớp mắt, sợi dây đỏ vốn đang buông thõng bỗng căng lên như thể một lực vô hình kéo về một hướng nhất định!

Cả căn phòng lập tức tròn mắt kinh ngạc.

Tiểu Lê cũng mở to mắt, ngạc nhiên thốt lên: "Wow, con phép thuật !"

Quan Dư Dư khẽ cong môi, hiệu: "Vậy bây giờ, Tiểu Lê dậy theo hướng mà sợi dây chỉ nhé. Phép thuật sẽ dẫn em đến một điều bất ngờ."

Đôi mắt của Tiểu Lê sáng lên, cô bé chẳng nghĩ ngợi gì mà lập tức dậy, háo hức theo hướng sợi dây.

Vợ chồng Tống Vĩnh Minh thấy lập tức hiểu chuyện gì đang xảy . Cả hai lập tức nhanh chóng theo sát, đồng thời lệnh cho bộ vệ sĩ trong biệt thự cùng.

Kẻ đó dám hại con gái ông, ông nhất định sẽ bắt kẻ đó trả giá đắt!

 

 

 

Loading...