Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 311
Cập nhật lúc: 2025-12-14 18:02:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chưa đến những chuyện khác, ngay cả chú hai thường xuyên ở nhà và cả Khương Vũ Tâm cũng về, rõ ràng là chuyện lớn xảy .
Hoặc thể, một nhân vật quan trọng nào đó sẽ xuất hiện.
Khương Hoài dường như đoán điều gì đó, định lấy điện thoại xem tin nhắn nhóm mà bỏ lỡ đó, nhưng còn kịp mở thì một giọng già nua quen thuộc vang lên: "A Hoài về ."
Khương Hoài và Khương Dư Dư ngẩng đầu lên thì thấy Lộ Tuyết Khê đang đẩy một bà lão đôi mắt sắc bén tiến về phía họ.
Khương Trừng lẽ đưa đến thành phố Thông Thị, cũng về, lúc đang bên cạnh Lộ Tuyết Khê, gương mặt chút bối rối và chán nản.
Bà lão xe lăn, trạc tuổi ông nội Khương, tuy rằng đó nhưng khí chất vẫn toát lên vẻ quý phái, ánh mắt khi Khương Hoài vẫn còn chút hiền hòa, nhưng khi chuyển sang Khương Dư Dư mang theo sự soi xét hài lòng.
Khương Dư Dư mơ hồ đoán phận của .
Quả nhiên, Khương Hoài khẽ gọi bà một tiếng: "Bà nội."
Rồi hỏi: "Bà về từ lúc nào ạ?"
"Về từ chiều . Tuyết Khê nhớ bà nên tự đến viện dưỡng lão đón bà về."
Bà cụ Khương với nụ trong mắt, kéo tay Lộ Tuyết Khê đang đỡ xe lăn, hành động đầy yêu thương.
Lộ Tuyết Khê cũng theo, giọng ngọt ngào: "Cháu nhớ bà mà-"
Khương Dư Dư vô thức về phía Lộ Tuyết Khê.
Trước đó cô Khương Hoài rằng trán của Lộ Tuyết Khê một vết cắt lớn, nhưng bây giờ thì thấy trán cô mịn màng, chỉ vết thương mà ngay cả sẹo cũng thấy .
Mới bao lâu mà khỏi hẳn ?
Khương Dư Dư còn đang quan sát, Khương Hoài cũng hiển nhiên chút bất ngờ tình trạng của Lộ Tuyết Khê.
còn kịp suy nghĩ nhiều, bà cụ Khương lên tiếng: "Ban đầu định để cháu đến đón bà nhưng cháu đón khác , về muộn thế?"
Cái " khác" , rõ ràng là chỉ Khương Dư Dư.
Khương Dư Dư nhướn đôi mắt hạnh, cảm giác như điểm danh.
Khương Hoài giọng điệu phần châm biếm của bà nội, sắc mặt sững nhưng nhanh mỉm , dẫn Khương Dư Dư tiến lên, giọng điệu vẫn ôn hòa: "Cháu cùng Dư Dư để giải quyết chút chuyện. Bà nội vẫn gặp nhỉ? Đây là Dư Dư, em gái cháu."
Bà cụ Khương khi thấy cháu trai trưởng của là Khương Hoài vẫn còn chút ý , nhưng khi đối diện với Khương Dư Dư thì sắc mặt rõ ràng lạnh nhạt hơn nhiều. Bà nheo mắt, thoáng qua Khương Dư Dư một cái nhàn nhạt : "Đã về nhà họ Khương, hành xử phong thái của cô chủ nhà họ Khương."
Khương Dư Dư , tiếng "bà nội" vốn đến bên miệng lười gọi.
Cô cứ thế yên, cũng lên tiếng.
Bà cụ Khương nhận thái độ thiếu cung kính của cô, đang định nhíu mày gì đó thì đột nhiên, một quả cầu lông trắng mặc váy hoa lao vút tới, chạy thẳng đến chân Khương Dư Dư, một lời bắt đầu leo lên cô.
Khương Dư Dư sững một chút, nhưng vẫn theo phản xạ giơ tay bế con hồ ly nhỏ lên.
Động tác của cô tự nhiên, nhưng bà cụ Khương giật nảy .
Bà con hồ ly mập mạp đột nhiên xuất hiện, đôi mắt trừng to, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
Khương Dư Dư chợt nhớ đến chuyện đây khi nuôi hồ ly, từng rằng bà cụ Khương thích những con vật lông.
Cô theo bản năng lùi một bước, ôm chặt "Hồ Xinh Đẹp".
Những khác trong nhà họ Khương đều theo phản xạ mà nín thở.
Bà nội thích nuôi thú cưng, hôm nay bà về đột ngột, cả nhà ai kịp chuẩn .
Khương Tố vô thức về phía Khương Hoài.
Trước đó Hoài còn là thu xếp thỏa với bà nội mà.
Lỡ bà nội đột nhiên nổi giận, đến lúc đó chị gái sẽ khó xử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-311.html.]
May mắn , bà cụ Khương khó cháu trai , tuy rằng hành động của Khương Dư Dư bà vẫn cau mày, nhưng cuối cùng cũng lời khó : "Con hồ ly ... A Hoài với ."
Bà lão giữ nét mặt nghiêm nghị, : "Trước đây cháu sống khổ cực, một con hồ ly bầu bạn cũng ."
Những khác trong nhà họ Khương, kể cả Khương Tố, đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ Khương Dư Dư vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, cô cảm thấy bà lão chắc chắn còn điều .
Quả nhiên, chỉ bà cụ Khương tiếp: " cái gì mà Học viện Đạo giáo đó, thích. Đường đường là cô chủ nhà họ Khương mà học trường đó thì chẳng thể thống gì. Dù cũng chỉ nhập học, thôi thì rút học bạ ."
Lời bà khiến tất cả con cháu nhà họ Khương trong phòng đều kinh ngạc, ngay cả Khương Hoài cũng cau mày, nhưng vẫn cố giữ giọng điệu ôn hòa với bà nội: "Bà nội, bà cũng , Dư Dư nhập học thì thể rút?"
"Sao thể?"
Bà nheo mắt: "Chẳng cháu nó nhận thư trúng tuyển của vài trường danh giá ? Rút khỏi cái Học viện Đạo giáo đó chuyển sang Đại học Hoa Hạ là . Nếu thì học một năm, với thành tích của nó cũng chẳng sợ đỗ trường ."
Bà cứ như lẽ đương nhiên, Khương Dư Dư mà cảm thấy buồn .
Khương Vũ Thành rõ ràng chịu nổi nữa, đột nhiên bật dậy, ánh mắt trầm xuống: "Mẹ, đừng tùy tiện quyết định, chuyện Dư Dư Học viện Đạo giáo con đồng ý ."
"Con đồng ý? Con hỏi ý kiến ?"
Bà cụ trừng mắt con trai cả của : "Nó cái thứ gì lộn xộn thế ? Làm bố mà dạy nổi con, còn để mặc nó thích gì thì , ngoài sẽ nhạo nhà họ Khương !"
Khương Vũ Thành hề nhượng bộ: "Nó là con gái con, nó thích gì thì , ai thì bảo đến mặt con mà ."
Bà cụ Khương thái độ của con trai cho giật .
Trước đây, tuy con trai bà thường giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng vẫn luôn hiếu thuận với bà.
Bao nhiêu năm qua, ngoại trừ chuyện lấy vợ là dám trái ý bà thì còn hầu như bao giờ phản đối quyết định của bà.
Giống như chuyện năm đó, bà nhất quyết đưa cháu gái bên nhà đẻ về nuôi.
Bây giờ đột nhiên con trai phản bác , bà cụ Khương cảm thấy nghẹn tức trong lòng.
Càng nghĩ, bà càng thiện cảm với Khương Dư Dư.
Bà ngay mà!
Con gái của con trai cả y hệt nó, sinh là để đối đầu với bà!
Chả trách!
Chả trách Tuyết Khê chạy đến tìm bà, thái độ bao che của con trai cả thì ngay thời gian qua Tuyết Khê chắc chắn chịu ít ấm ức!
Khương Dư Dư đương nhiên cảm nhận sự thích của bà cụ Khương dành cho .
thế thì chứ?
Trong nhà , chỉ một thích cô.
"Cháu nghĩ cháu học trường nào thì cháu tự quyết định , cần ai đồng ý."
Khương Dư Dư thản nhiên mở miệng, cắt ngang sự đối đầu giữa bà cụ Khương và Khương Vũ Thành.
Bà cụ Khương ngờ cô dám trực tiếp chống đối , đang định quở trách thì chợt cô đổi giọng, về phía lưng bà, chậm rãi bổ sung: "Ông nội, ông thấy đúng ạ?"
Bà cụ Khương lập tức khựng , Lộ Tuyết Khê và Khương Trừng cũng đột ngột cứng , đầu , chỉ thấy ông cụ Khương xuống lầu từ khi nào.
Vốn đang bừng bừng tức giận, bà cụ Khương lập tức thu một phần khí thế.
Ông cụ Khương bà, ánh mắt trầm , hướng về phía Khương Dư Dư, giọng điệu vẫn luôn hiền hòa: "Chuyện của cháu, cháu đương nhiên quyền tự quyết."
Nhà họ Khương nợ đứa trẻ quá nhiều, suốt mười tám năm qua nhà họ từng giúp đỡ cô.
Cô tự đến ngày hôm nay, tự nuôi lớn bản , trở thành một xuất sắc, còn năng lực phi phàm như , nhà họ Khương tư cách gì quyết định cô?