Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 321

Cập nhật lúc: 2025-12-14 18:03:07
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khương Dư Dư đường hoàng, vươn tay nữa.

Không ngờ Chử Bắc Hạc khép tay , ánh mắt chăm chú cô: "Nói thật ."

Khương Dư Dư thấu tâm tư, vành tai ửng đỏ, thành thật : "Chúng dính ánh sáng vàng của nên hình như thành tinh, mang về nghiên cứu."

Nghe , Chử Bắc Hạc bất ngờ, nhưng cũng nghi ngờ lời cô, liếc hai giấy nhỏ trong tay, suy nghĩ một chút nhấc một con đặt tay cô.

"Đã tặng , lấy hết, chia cho em một con."

Mỗi một con.

Khương Dư Dư ngẩn , cúi đầu giấy nhỏ ánh vàng đang nghiêng đầu cô trong lòng bàn tay, cảm giác chút vi diệu.

Thế còn chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thích sự cân đối của ?

Khương Dư Dư nâng niu giấy nhỏ màu vàng thuộc về , bên xe, về phía Chử Bắc Hạc trong xe.

Chử Bắc Hạc vẫy tay chào tạm biệt cô.

Người giấy nhỏ vai Chử Bắc Hạc cũng vẫy tay chào tạm biệt giấy nhỏ trong tay cô.

Cảnh tượng thế nào cũng thấy thật kỳ diệu.

Ít nhất thì phụ trách dự án phố ẩm thực cũng nghĩ như .

Bên cạnh ông là quản đốc công trình của phố ẩm thực, kỹ sư Từ. Cả hai đều nhận lệnh từ Khương Hoài, đặc biệt đây đợi để giúp Khương Dư Dư chuyển hành lý lên núi.

Mặc dù Khương Dư Dư chỉ mang theo một vali nhỏ, nhưng nghĩ đến cầu thang dài leo , Khương Hoài đương nhiên thể để cô tự vác hành lý leo núi nữa.

"Quản lý... quản lý ơi, giấy nhỏ trong tay cô chủ... đang cử động ?"

Kỹ sư Từ sững sờ, nhưng dám phiền giây phút tạm biệt của cô chủ, chỉ thể hạ giọng hỏi nhỏ.

Mặc dù trong lòng phụ trách dự án cũng kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên như thể chuyện gì to tát.

"Cô chủ học ở học viện Đạo giáo, tu luyện huyền môn thuật pháp, giấy nhỏ cử động cũng là chuyện bình thường, gì đáng ngạc nhiên chứ?"

, nhưng trong lòng ông cũng khỏi kinh hãi.

Không hổ danh là thiên kim nhà họ Khương, gia tộc danh giá bậc nhất, đúng là lợi hại như lời đồn mạng.

Nhìn , giấy nhỏ của cô thể tự cử động đấy!

Mặc dù cuộc trò chuyện phiền hai bên cạnh xe, nhưng Chử Bắc Hạc vẫn nghiêng mắt về phía đó.

Ban đầu sắp xếp tài xế mang hành lý lên núi, nhưng vì Khương Hoài cử đến, cũng tiện can thiệp thêm.

Ánh mắt lướt qua hai , về con phố ẩm thực phía họ.

Chưa đầy một tháng, phố ẩm thực hình hài rõ ràng, chứng tỏ công trình thi công suốt ngày đêm.

Có vẻ nơi cũng cần nhúng tay nữa.

Nhìn Khương Dư Dư, Chử Bắc Hạc hiếm khi mở miệng: "Quà của em, thích."

Khương Dư Dư mỉm , định lên tiếng thì tiếp: "Lần khi em nghỉ, sẽ đến đón em."

Khương Dư Dư: ???

Không chỉ đưa một thôi ?

Sao giờ thành lo chuyện đưa đón luôn .

nghĩ , bây giờ mối quan hệ của họ ngoài mặt là đang hẹn hò, đưa đón cũng xem như hợp lý.

"Được."

Nếu phiền thì từ chối nữa cũng vô nghĩa, chi bằng chuẩn thêm một món quà khác để tặng boss coi như bù đắp.

Nhìn phản ứng hôm nay của với giấy nhỏ, rõ ràng là thích loại quà .

Thấy cô đồng ý dứt khoát, ánh mắt lạnh lùng của Chử Bắc Hạc dịu vài phần. khẽ gật đầu, đó nâng cửa xe lên, hiệu cho tài xế lái .

Khương Dư Dư theo xe xa, mới chuẩn lên núi. Kỹ sư Từ lập tức tiến lên, định giúp cô xách hành lý.

Khương Dư Dư cần, nhưng phụ trách lên tiếng: "Nếu để cô chủ tự mang hành lý lên núi, giám đốc Khương sẽ nổi giận đấy."

Khương Dư Dư cho rằng Khương Hoài sẽ giận vì chuyện nhỏ , nhưng vẻ mặt chờ mong của đối phương, cô vẫn đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-321.html.]

"Vậy thì cứ sát ."

Kỹ sư Từ , lập tức vui vẻ đáp lời.

 

Không cần thêm giúp, cái vali nhỏ thế , chắc cũng nặng bao nhiêu, thể dễ dàng xách lên.

Nghĩ , liền giơ tay xách lên... ... Ờ, hình như nặng hơn tưởng tượng một chút.

"Bên trong là đá." Khương Dư Dư giải thích sơ qua.

Ngoài mấy viên ngọc mà Khương Hãn tìm , còn vài khối đá thô cô tự sưu tầm, mang theo hết lên núi.

Kỹ sư Từ ngờ cô chủ học mang mỹ phẩm, mang quần áo mang đá, ban đầu chút ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng phản ứng : "Đá ... Vậy thì đúng , đá nặng như càng nên để mang!"

Người phụ trách dự án hài lòng với biểu hiện của kỹ sư Từ, dặn dò thêm vài câu để họ lên núi.

Khương Dư Dư dẫn kỹ sư Từ lên núi, men theo trận pháp mà , kỹ sư Từ cũng ngoan ngoãn sát bên cô. Hai thuận lợi nửa đường.

Bỗng nhiên, phía vang lên tiếng bước chân.

Cùng với đó là những tiếng thở dốc.

Khương Dư Dư đầu , thấy một nam sinh gánh một đòn gánh vai, hai đầu gánh hai thùng hàng lớn, nhanh chóng leo lên bậc thang.

Nam sinh đó mười tám, mười chín tuổi, trông giống như sinh viên của học viện. Mặc dù do mang vác nặng nên mặt đỏ lên, nhưng thở định hơn bình thường.

Cậu ngẩng đầu lên, vặn chạm mắt với Khương Dư Dư. Ánh mắt lướt qua một lượt, lập tức đưa phán đoán.

"Cậu là tân sinh viên của học viện đúng ?"

Nam sinh cô, giọng chắc chắn, liếc sang kỹ sư Từ bên cạnh, ánh mắt nheo .

"Vị chắc của học viện."

"Ừm." Khương Dư Dư đáp: "Anh chỉ giúp mang hành lý lên."

Nghe là giúp mang hành lý, nam sinh quan sát cô từ đầu đến chân. Tuy bộ trang phục trông bình thường, nhưng chất liệu cực kỳ cao cấp, rõ ràng là tiền.

Lại chiếc vali nhỏ mà kỹ sư Từ đang xách, mắt đảo một vòng, lập tức mở miệng đầy chính nghĩa: "Học viện là nơi quan trọng, thuộc học viện tùy tiện . Cầu thang cũng thuộc phạm vi học viện, vị nên lên núi."

Khương Dư Dư nhướng mày.

Cảm thấy gặp thêm một "Tạ Vân Lý" nữa.

Kỹ sư Từ chút căng thẳng, định mở miệng giải thích, nhưng đối phương tiếp tục : "Anh nên xuống núi . Nếu cần giúp mang hành lý thì thể giúp."

Nói , giơ một ngón tay lên: "Một kiện hành lý... một trăm tệ."

Nam sinh nghĩ đến giá thuê khuân vác, cảm thấy mức giá đưa khá hợp lý.

Khương Dư Dư rõ ràng ngẩn .

Kỹ sư Từ trợn tròn mắt, phản ứng , chỉ nam sinh mắng lớn: "Cậu định ăn cướp đấy ?!"

Một trăm tệ một kiện hành lý ?!

Chiếc vali nhỏ nặng bao nhiêu ?!

Bậc thang cũng dài lắm !

Còn tưởng là sinh viên duy trì quy định của học viện, hóa là đến để giành việc với !!

Nam sinh thấy kỹ sư Từ nổi giận nhưng hề nao núng, trái còn tỏ vẻ vô cùng hợp lý: "Những khuân vác hành lý các danh sơn còn đắt hơn nhiều, giá đưa chăng !"

Chưa đến chuyện khác, chỉ riêng trận pháp mê cung mà học viện bày bậc thang thôi, nếu cách thì chỉ trong chốc lát là thể lạc, thể lên tới đỉnh.

Giao việc chuyên môn cho chuyên nghiệp, giá cả như thế là hợp lý.

"Không cần!"

Kỹ sư Từ cần suy nghĩ lập tức bác bỏ, xong liền đầu Khương Dư Dư: "Cô chủ đừng , hành lý của cô thể mang lên , chỉ lừa tiền thôi!"

Nam sinh liền hừ lạnh: "Anh thể lên núi, nhưng thể tự xuống núi ? Nếu vị bạn học dẫn đường, e rằng cả đêm cũng thể tự xuống !"

Nghe , kỹ sư Từ phần ngơ ngác, theo bản năng sang Khương Dư Dư.

 

 

 

Loading...