Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 365
Cập nhật lúc: 2025-12-14 18:05:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên , khi cúp máy, bà cụ Khương tỏ vẻ mặt nghiêm trọng mở vòng bạn bè xem, bức ảnh Khương Trừng và Lộ Tuyết Khê chụp cùng trong căn hộ, cảm thấy n.g.ự.c tức nghẹn.
"Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt ... về mắng cho nó tỉnh !"
Linh hồn thế Khương Trừng tên là Chu Châu, vốn là một diễn viên tuyến mười tám.
Gia cảnh khá giả nên từ nhỏ cực kỳ ghen tị với những xe sang, ở biệt thự.
Đặc biệt là mấy năm , bác họ phát đạt, thấy họ bên đó ăn mặc, sinh hoạt đều hơn hẳn một bậc, lòng đố kỵ của Chu Châu càng thêm dữ dội.
Từ thời học, bám theo đám chủ nhà giàu, ngoài mặt thì lời họ, lưng thì bắt chước, mơ mộng trở thành giàu.
Anh thể kiếm tiền bằng cách lao động chân tay, cũng giỏi ăn, nên một lòng theo đuổi giới giải trí.
Diễn xuất bình thường, nhưng hợp vai công t.ử nhà giàu, dần dần trong giới danh hiệu "diễn viên chuyên trị vai chủ".
Khi hệ thống tìm đến, cơ hội trở thành "con cưng của trời" đến.
Biết thể hệ thống chuẩn cho là một chủ siêu giàu, Chu Châu lập tức từ bỏ thứ của .
Thay vì vật lộn khổ sở coi thường, chi bằng trực tiếp tiếp quản cuộc sống của khác.
Huống hồ bộ ký ức của Khương Trừng, cuộc sống đây của ấm xa hoa đến mức khó tưởng tượng, trong lòng càng quyết tâm trở thành Khương Trừng.
Lái xe của Khương Trừng từ hầm gửi xe , còn phấn khích, lái tăng tốc, đến nhà họ Khương thì bình tĩnh , nhập vai.
Anh cửa liếc ngang liếc dọc, dáng vẻ như chủ nhà thật sự.
Hoàn khiến ai nghi ngờ.
Chủ yếu là lúc đó đa nhà ở nhà.
Chu Châu theo lời dặn của Lộ Tuyết Khê, thẳng đến phòng bà cụ Khương, nhớ cách Khương Trừng đối xử với bà , thấy bà lập tức nở nụ giống hệt Khương Trừng: "Bà ơi..."
Vừa định tiến tới, thấy bà cụ trừng mắt, quát lớn: "Quỳ xuống!"
Chu Châu khựng , suýt nữa tưởng phát hiện.
sắc mặt bà cụ, chắc.
Dù bà đây coi trọng cháu cả, nhưng cũng hề tệ bạc với cháu thứ hai .
Do dự một lúc, từ từ quỳ xuống.
Sau đó, bà mắng té tát.
"Cháu cứ khiến lo lắng thế hả!? Bên ngoài bao nhiêu cô gái con chọn? Cứ nhất quyết tơ tưởng em họ ! Lộ Tuyết Khê là em gái cháu đấy! Sao cháu thể những suy nghĩ như về nó? Bà cho cháu , lập tức từ bỏ cái suy nghĩ đó ! Bà tuyệt đối đồng ý! Nhà họ Khương cũng chịu nổi cái sự nhục nhã !"
Chu Châu mắng đến choáng váng, ban đầu còn đang lục lọi ký ức của Khương Trừng xem từng vướng đào hoa gì chọc giận bà cụ , đến lúc hiểu lý do mắng thì chỉ thấy oan ức.
Cái kẻ thích Lộ Tuyết Khê là Khương Trừng , liên quan gì đến Chu Châu chứ?
Anh chống một chân dậy định lý lẽ với bà cụ.
Không ngờ, tuy bà cụ xe lăn, nhưng hề yếu ớt.
Thấy lời còn định lên, bà liền tiện tay vung gậy chống đ.á.n.h mạnh vai .
Chu Châu đ.á.n.h bất ngờ, đầu gối đập mạnh xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt, đành nghiến răng giải thích: "Bà nội, giữa cháu và Tuyết Khê như bà nghĩ , cháu !"
Anh thích Lộ Tuyết Khê!
Vừa là kiểu xanh giả tạo, thấy kết cục của cái tên Khương Trừng mê gái ?
Loại phụ nữ độc địa thế, còn lâu mới dám thích.
Chu Châu chân thành, tiếc là bà cụ tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-365.html.]
"Không mà cháu ba chân bốn cẳng chạy về đây? Không mà còn dẫn nó đến căn hộ? Cháu còn giấu nó như tình trong mộng chứ gì?"
Bà cụ tức giận giáng gậy lên lưng cháu trai.
Nếu là , bà chắc chắn sẽ đ.á.n.h cháu .
bà cảm thấy chính vì đây quá nuông chiều nên mới khiến thằng cháu nảy sinh ý nghĩ nên như .
Lúc mà đ.á.n.h cho tỉnh thì nó sẽ từ bỏ.
Bà cụ hiếm khi hạ quyết tâm bà nghiêm khắc, nhưng chọn sai đối tượng.
Chu Châu đ.á.n.h đến mức bốc hỏa, đây ở nhà ai dám đ.á.n.h .
Tạm thời quên mất đang là Khương Trừng, chộp lấy gậy của bà, bật dậy quát: "Bà già , đủ đấy!"
Ba chữ "bà già " thốt , bà cụ sững sờ.
Bà tin nổi thằng cháu thứ hai của , môi run rẩy, như thể chịu cú sốc lớn.
Chu Châu trong lòng hoảng hốt, suýt nghĩ lộ tẩy, đang định giải thích thì thấy bà cụ chỉ tay , giọng run rẩy mà phẫn nộ: "Cháu... cháu gọi bà là gì? Vì Tuyết Khê mà cháu dám quát cả bà thế ?"
Bà cụ từng nghĩ mặt thể cháu , chỉ nghĩ rằng nó Lộ Tuyết Khê mê hoặc đến mụ mị, trong lòng thấy vô cùng thất vọng và đau khổ.
Lần đầu tiên, bà cảm thấy bất mãn với Lộ Tuyết Khê.
Cháu trai bà vốn đang , thành thế ?
Nếu vì Lộ Tuyết Khê là do bà nuôi từ bé thì bà mắng nó là hồ ly tinh .
Xem , xem , khiến cháu bà nông nỗi gì thế !
Còn bên , Lộ Tuyết Khê điểm hảo cảm tụt xuống -10 mà sững sờ.
Chu Châu! Cái tên ngu ngốc gì thế hả?
Sao lôi cả cô xuống nước?
Lộ Tuyết Khê gần như phát điên, lập tức bảo hệ thống nhắc Chu Châu nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ chính.
Bên , Chu Châu thấy bà cụ hiểu nhầm vì một phụ nữ mà cãi lời thì thở phào, để dỗ bà vui, vội phụ họa: "Bà nội, cháu sai , cháu cũng tại chỉ cần nghĩ đến Lộ Tuyết Khê là cháu kiềm chế cơn giận, nhưng cháu thật sự thích con bé, là con bé cứ quấn lấy cháu. Thật cháu chỉ coi con bé là em gái thôi. Nếu bà thích, cháu sẽ để ý đến con bé nữa, cho dù Tuyết Khê đường trẹo chân, t.a.i n.ạ.n xe, cháu cũng mặc kệ."
Dù cũng chỉ là để dỗ bà cụ thôi, Chu Châu hề thấy áp lực tâm lý.
Anh nghĩ rằng nếu dứt khoát phủi sạch quan hệ với Lộ Tuyết Khê như , bà cụ hẳn sẽ hài lòng.
Ai ngờ bà cụ trừng mắt , vẻ thể tin càng rõ rệt, hồi lâu vung gậy đ.á.n.h một cái, giọng đầy thất vọng: "Nhà họ Khương sinh cái thứ trách nhiệm như cháu chứ! Nghe những lời cháu ! Thích mà dám nhận, đổ trách nhiệm lên đầu Tuyết Khê, còn rủa em gái cháu..."
Bà cụ thực sự thấy mâu thuẫn trong lòng, giận cháu hồ đồ, giận vì nó mấy lời như .
Dù hôm nay nó thích Lộ Tuyết Khê, nhưng mở miệng đổ cho phụ nữ, dù bám theo nó là hồ ly tinh nữa thì chẳng nó vẫn là tên khốn trách nhiệm ?
Bà giận vì phát hiện cháu là trách nhiệm đến thế.
Nghĩ , bà cụ tay càng nể nang, hơn nữa vì ai chuyện của Khương Trừng và Lộ Tuyết Khê nên bà cho chăm sóc rời từ sớm.
Lúc Chu Châu đ.á.n.h đến phát cáu, liền giật lấy gậy của bà ném sang một bên, đồng thời quát lớn: "Bà tưởng Lộ Tuyết Khê là thứ gì chắc? Vì một đứa con gái đẩu đầu mà đ.á.n.h cả cháu ruột của , bà già lú lẫn hả?"
Bà cụ cháu đột nhiên trở nên dữ tợn, ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ thể tin nổi.
Không chỉ vì hành động của , mà còn vì cả lời .
"Cháu... cháu thật sự là A Trừng ?"