Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 366
Cập nhật lúc: 2025-12-14 18:05:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nó... nó dám gọi Tuyết Khê là "loại đẩu đầu "?
Còn bà lú lẫn?
Đây... đây thể là những lời từ miệng Khương Trừng ?
Nghe bà cụ nghi ngờ, Chu Châu giật , hành vi của quá lệch khỏi nhân vật, đang định tìm cách bào chữa thì thấy bà cụ dường như thật sự chọc giận, liền rút điện thoại định gọi .
"Bà... bà quản nổi cháu nữa... cháu giờ thật sự quá đáng lắm , bà gọi cho bố cháu, gọi cả bác cháu về, để họ trị cháu!"
Bà cụ tuy hỏi như , nhưng thật lòng hề nghĩ mặt cháu , càng nghi ngờ gì về Lộ Tuyết Khê.
Bà nghĩ nhiều, nhưng hành động của bà khiến Chu Châu hoảng sợ, cứ tưởng lộ .
Cho dù lộ, nhưng nếu để bà gọi về, chắc nhà họ Khương nghi ngờ.
Tim thắt , kịp nghĩ ngợi, xông tới giật lấy điện thoại của bà cụ.
Bà cụ sững , Khương Trừng, thấy cháu bỗng nhiên trở nên dữ tợn lạ lẫm, giọng lạnh băng kìm nén: "Bà già c.h.ế.t tiệt, đừng lo chuyện bao đồng!"
Bà cụ c.h.ế.t lặng.
Bà loại từng trải, phản ứng của đối diện, còn gì hiểu nữa.
"Cháu... cháu thật sự A Trừng ?"
Sao thể như chứ?
Trong lòng hoảng loạn, nhưng bàn tay bà âm thầm mò tới bên tay vịn xe lăn.
Ở chỗ đó nút khẩn cấp, đề phòng bà gặp chuyện khi bên cạnh.
Ngay khi giật điện thoại, bà nhận tình thế bất lợi.
Nhà họ Khương luôn chuẩn đầy đủ cho những tình huống nguy hiểm thế .
Chu Châu nhận hành động của bà, tưởng bà vẫn đang sững sờ, đến khi tay bà đặt lên nút bấm, mặt liền biến sắc: "Bà định gì?"
Anh quát khẽ một tiếng, định lao tới, nhưng quá muộn.
Khi tay của bà cụ họ Khương chạm nút khẩn cấp và chuẩn ấn xuống, ánh mắt bà đột nhiên như hút mạnh, bất ngờ đối diện với con búp bê đặt giá bên .
Ngay đó, bà rơi một trạng thái mơ hồ trong chốc lát, như thể trời đất cuồng. Khi hồn , góc của bà đổi.
Tầm của bà thu nhỏ và điều bà thấy mắt chính là bản đang xe lăn.
Bà cụ họ Khương sững sờ.
Chuyện... chuyện gì thế ?
Sao bà thấy chính ?
Chẳng lẽ linh hồn bà thoát xác ?
Thế nhưng khi bà cố gắng tiếp cận thể thì phát hiện bản thể nhúc nhích.
Bà mở miệng kêu cứu, nhưng âm thanh như thể cách ly trong một gian khác, phát .
Càng khiến bà hoảng sợ hơn là: "bà cụ" đối diện chậm rãi ngẩng đầu, một nữa đối diện với ánh mắt của bà.
"Suýt nữa thì..."
"Bà cụ Khương" đối diện lên tiếng, giọng khàn khàn pha chút may mắn, chỉ thấy đó chậm rãi thu tay đang đặt nút bấm về, theo phản xạ chống tay định dậy.
mới nhấc lên nửa chừng lập tức ngã trở xe lăn.
"Chậc... Thân thể bà già cũng chẳng gì, lên còn nổi."
Dù , vẫn còn khá hơn thể cũ của bà .
Thân thể cũ của bà từng đột quỵ, nửa tê liệt, mỗi ngày chỉ thể giường, ăn uống vệ sinh đều cần hầu hạ.
Bà cụ dù vẫn còn thể cử động, năng cũng rõ ràng, còn chăm sóc bên cạnh, cuộc sống thế hơn nhiều.
Chu Châu thấy bà cụ Khương mặt biểu cảm đổi, là hệ thống thành công chiếm xác. Bây giờ đang chiếm giữ thể bà cụ chính là một linh hồn khác giống .
Anh thở phào nhẹ nhõm.
May quá.
Suýt nữa thì hỏng chuyện.
Anh mới nhập xác đúng một ngày, thể phát hiện sớm như .
Chỉ thấy bà cụ xe lăn liếc một cái, khẩy: "Thanh niên thì vẫn đáng tin bằng già chúng ."
Nếu búp bê của bà cụ ở gần thể bà như thì chắc chiếm xác kịp lúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-366.html.]
Cũng may gây động tĩnh gì lớn.
Bà cụ họ Khương "bà cụ" và giả danh cháu đối đáp qua , nhất thời đầu óc như cuồng.
Bà xưa nay tin ma quỷ gì cả, nhưng chuyện mắt khiến bà thể tin.
Cộng thêm góc hiện tại của bản , bà mơ hồ đoán điều gì đó, nhưng dám tin.
Thế nhưng nhanh, Chu Châu đập tan sự tự lừa dối của bà.
Bà chỉ thấy tên mang xác Khương Trừng từ từ bước đến gần, vươn tay cầm lấy con búp bê, chính là bà, từ giá xuống.
Tuy thể cử động, nhưng bà cụ họ Khương vẫn còn cảm giác, cộng thêm đổi tầm .
Dù tin, nhưng đến lúc bà cũng hiểu , nhốt trong con búp bê.
Bị nhốt trong... chính con búp bê mà Lộ Tuyết Khê tặng bà.
Thì , chuyện Khương Hoài và Khương Dư Dư đó về bùa chú búp bê c.h.ế.t của Lộ Tuyết Khê đều là thật ?
Vậy tình cảnh hiện tại của bà... cũng liên quan đến Lộ Tuyết Khê ?
Bà cụ Khương dám tin, càng tin.
Tuyết Khê của bà thể chuyện như với bà chứ?
Đang phủ nhận trong đầu, bà thấy "Khương Trừng" với "bà cụ": "Bây giờ bà là bà cụ Khương, thể tùy tiện rời khỏi nhà họ Khương. Lộ Tuyết Khê bảo để bà ở đây, sẽ mang búp bê về ."
Sau khi chiếm xác, búp bê còn tác dụng nữa. để tránh pháp thuật phát hiện mà thả linh hồn gốc thì tất cả búp bê đều mang về giữ kín.
Bà cụ Khương lúc còn rõ họ đang gì nữa.
Trong lòng bà chỉ văng vẳng câu "Lộ Tuyết Khê bảo" mà "Khương Trừng" .
Lộ Tuyết Khê... thật sự là Lộ Tuyết Khê...
Vậy là hai "linh hồn" đều do con bé đó tìm đến để thế bà và Khương Trừng...
Nó... rốt cuộc gì?
Lúc , bà cụ Khương mới thật sự nhận bản lầm .
Đứa cháu gái mà bà thương yêu bao năm, hóa là tâm địa độc ác như .
Nó... nó dám chuyện như ?
lúc , dù bà cụ hối hận gào thét thế nào cũng nhốt trong con búp bê, chẳng ai thể thấy bà nữa.
Trước khi Chu Châu bỏ bà túi còn bà một cái, như thể bà đang nghĩ gì, còn cố tình trêu chọc một câu: " Lộ Tuyết Khê loại gì mà, lúc nãy bảo bà hồ đồ bà còn tin."
Bà cụ Khương: ...
Phụt.
Bà cảm giác như đ.â.m thẳng ngực.
Đau quá.
Trên đường Chu Châu mang về, trong lòng bà cụ vẫn còn chút hy vọng mong manh.
Biết , tên ma quỷ cố tình lừa bà.
Chắc chắn chuyện hề liên quan đến Tuyết Khê.
Chủ yếu là bà thực sự thể chấp nhận chuyện như thế do Lộ Tuyết Khê gây .
Thế nhưng khi đến căn hộ, thấy Lộ Tuyết Khê đang bước về phía , bà cụ Khương chỉ còn cảm giác tuyệt vọng và hoang mang.
"Tuyết Khê... thật sự là cháu ? Là bà nội đây..."
"Tuyết Khê, cháu gì , cho bà tại cháu ?"
"Lộ Tuyết Khê!"
Tuy nhiên, Lộ Tuyết Khê dường như thấy lời bà , chỉ nhàn nhạt liếc con búp bê trong tay Chu Châu.
Cô cũng vội vàng nhận lấy, mà giơ tay lên tát Chu Châu một cái thật mạnh.
Vẻ lạnh lùng khinh thường đó còn chút dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng thường ngày mặt bà cụ nữa.
Bà cụ Khương sững sờ .
Chu Châu cũng cái tát cho choáng váng, phản ứng đầu tiên là nổi giận.
chỉ thấy Lộ Tuyết Khê lạnh lùng trừng mắt : "Hôm nay suýt nữa là hỏng chuyện lớn của đấy đồ ngu!"