Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 367
Cập nhật lúc: 2025-12-14 18:05:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
May mà hệ thống thể chiếm thể từ xa, chỉ là tốn khá nhiều năng lượng, giống như của Lư Hữu Du, còn đảm bảo và búp bê ở cùng một chỗ.
Một câu khiến Chu Châu nghẹn họng gì.
Lộ Tuyết Khê cũng để ý đến nữa, nhận lấy con búp bê từ tay , thẳng tới phòng búp bê cẩn thận đặt búp bê bà cụ Khương bên cạnh búp bê Khương Trừng.
Lúc , cô khôi phục dáng vẻ quen thuộc với bà cụ. Cô mỉm dịu dàng, nhưng những lời khiến rùng : "Bà ơi, đừng cháu bất hiếu, cháu để bà với Trừng ở bên cho hai bà cháu còn bạn."
Nói xong, cô đóng cửa tủ kính , rời khỏi phòng.
Bà cụ Khương còn kịp hồn từ cú sốc và thất vọng khi nhận sự thật, thấy những lời đó lập tức vội vàng hét lên hỏi: "Khương Trừng! A Trừng cũng ở đây ?? A Trừng!!"
Bà theo bản năng đầu tìm kiếm, nhưng phát hiện cơ thể búp bê căn bản thể động đậy, chỉ thể mở miệng hét lớn.
May mắn là, dù tiếng của bà thể truyền bên ngoài, nhưng Khương Trừng cũng nhốt trong búp bê thấy.
"Bà nội! Là cháu đây! Cháu ở đây! Bà nội! Lộ Tuyết Khê thực sự nhốt cả bà búp bê? Cô thể tàn nhẫn đến ?"
Bà cụ Khương thấy tiếng cháu trai thứ hai vọng đến từ bên cạnh, tuy thấy nhưng cũng đoán tình trạng khác gì , nước mắt kiềm mà trào .
"A Trừng ... nhà họ Khương rốt cuộc tạo nghiệp gì mà nuôi một con sói sói vô ơn như thế?"
"Cháu đúng, con bé đó thật quá tàn nhẫn."
"Bà là nuôi nấng nó từ nhỏ, nó thể đối xử với bà như ?"
Khương Trừng cơn giận dữ vô vọng buổi sáng, giờ tâm trạng bình tĩnh hơn bà nội nhiều.
Thậm chí bà cụ mắng chửi, còn xen một câu: "Bà nội, mấy lời đó cháu c.h.ử.i n ."
Những lời đó, mắng bao nhiêu .
cũng vô ích.
Lộ Tuyết Khê thấy.
Dù thấy, chắc chắn cô cũng quan tâm.
Nói cho cùng cũng là do họ nhầm .
Bà cụ Khương vẫn nhịn mắng một tràng, ít nhất cũng trút trút nỗi bực tức trong lòng.
Chỉ là, bà vẫn thừa nhận lầm .
Sau những phút tin nổi và giận dữ, bà cụ Khương kiềm mà tìm lý do bào chữa cho Lộ Tuyết Khê: "A Trừng... cháu xem khi nào Tuyết Khê cũng ma nhập ?"
Nói là tìm cớ cho Lộ Tuyết Khê, thực là tìm cớ cho chính .
Dù tận mắt, bà cũng thừa nhận mù quáng, cưng chiều bao năm nuôi thứ đó.
Bà tin rằng Lộ Tuyết Khê cũng linh hồn khác chiếm xác, như bọn họ bây giờ, linh hồn nhốt trong búp bê nên bất lực.
Khương Trừng , im lặng hồi lâu, lâu đến mức bà tưởng cháu ngắt kết nối.
Cuối cùng bà mới thấy tiếng như bất lực, gần như thở dài của cháu trai: "Bà nội, bà hãy chấp nhận sự thật ạ."
Chính là họ nhầm , mù cả mắt lẫn tim.
Lộ Tuyết Khê ngay từ đầu mưu đồ, chỉ là cô che giấu quá giỏi.
Nếu ai là hiểu tâm trạng bà cụ nhất lúc thì Khương Trừng nghĩ chắc chắn là .
Vì tin phản bội nên cứ tự dối dối mà tìm lý do cho đối phương.
Tự cho quyền nhét những "nỗi khổ tâm" thật cho khác.
Nói , tất cả cũng chỉ là một trò hề.
Ha.
Bà cụ Khương xong, lặng thinh hồi lâu, cuối cùng cũng còn tự lừa nữa, chỉ thở dài một đầy hối hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-367.html.]
Tiếc rằng, giờ hối hận, tức giận đến cũng vô ích.
Tưởng rằng cả đời chuyện tệ nhất chỉ là con cháu lừa gạt, tranh giành tài sản mà thôi.
Không ngờ bà còn thể gặp chuyện còn hoang đường hơn cả chuyện đó.
Khương Trừng tiếng thở dài của bà nội mà trong lòng cũng chua xót.
giờ cũng gì.
Bây giờ, họ chỉ thể trông cậy Khương Dư Dư.
Anh , bà nội, mục tiêu tiếp theo của Lộ Tuyết Khê chính là Khương Hãn.
Hy vọng Khương Hãn đủ thông minh. ...
Bên phía nhà họ Khương.
Như thường lệ, bữa tối, bà cụ Khương nhân viên chăm sóc đẩy về phòng.
Tất cả đều như thường ngày.
Từ khi bà , vì lòng tự trọng, bà còn thích ngoài tụ tập, cũng ít xuất hiện mặt khác.
Mọi trong nhà quen .
Thêm chuyện Lộ Tuyết Khê chuyển ngoài khiến bà vui, mấy hôm nay cũng ít trò chuyện với con cháu.
Khương Hoài theo bà rời , lúc mới chậm rãi đặt đũa xuống, liếc mắt bát đĩa do thím thu dọn với ông cụ một câu đầy ẩn ý: "Hôm nay hình như bà nội ăn ngon lắm."
Ông cụ Khương cụp mắt, đặt đũa xuống, gì. Ngược Khương Tố nhịn xen : "Còn gì nữa? Bà nội ăn ngon đấy, bữa ăn còn uống một chén yến, tối dặn chị Lưu nấu vi cá, ăn gần hết nửa bát to."
Khương Oánh xong cũng gật gù phụ họa: "Ăn hết sạch luôn!"
Tạ Ninh Ngọc chút lo lắng: "Tối nay ăn nhiều thế con sợ đầy bụng, lát nữa con gọi bác sĩ Triệu qua xem thử nhé?"
Mọi mỗi một câu, mãi đến khi ông cụ Khương chậm rãi lên tiếng: "Không cần."
Ông : "Chắc là tham ăn nhất thời thôi, kệ ."
Nói , trong đôi mắt đục ngầu vì tuổi tác của ông lộ một tia lạnh lẽo thấu suốt, nhưng chỉ chớp mắt che giấu .
Sau đó, ông cụ Khương lên thư phòng, gọi cả Khương Hoài và Khương Vũ Thành cùng .
Đóng cửa phòng , nụ tiêu chuẩn luôn hiện hữu mặt Khương Hoài lập tức biến mất, đáy mắt chỉ còn giá lạnh. Anh ông cụ và Khương Vũ Thành, giọng đầy chắc chắn: "Bà nội vấn đề."
Khương Vũ Thành tỏ vẻ nghiêm túc: "Chú Minh hôm nay Khương Trừng về, đó rời , hình như còn mang theo thứ gì đó."
Ông cụ Khương ghế gỗ hoàng hoa lê, vẻ mặt nặng nề, hồi lâu mới : "Gọi cho Dư Dư ."
Chuyện con bé đây thật sự xảy .
Dựa theo phân tích đây của Khương Dư Dư về "hệ thống", hệ thống tà thần Lộ Tuyết Khê chủ yếu nhằm khí vận.
Có hai cách để thu khí vận.
Thứ nhất, lấy từ những cận xung quanh, như Khương Trừng và Diêu Lâm là ví dụ, hai đều quan hệ tương đối thiết với Lộ Tuyết Khê nên cũng là những gặp họa đầu tiên.
Thứ hai, là cướp đoạt xác, chính là cách mà Tưởng Tiểu Vân dùng khi Khương Dư Dư đầu tiếp xúc trực diện với cái gọi là "hệ thống".
"Người đoạt xác sẽ một sinh hồn từ bên ngoài chiếm lấy cơ thể. Sinh hồn đó sẽ theo chỉ dẫn của "hệ thống" để chiếm hữu xác trong bảy ngày. Sau bảy ngày, khi sinh hồn và thể dung hợp, việc đoạt xác sẽ thành công. Đồng thời, khí vận của thể ban đầu sẽ hệ thống thu lấy, còn sinh hồn gốc sẽ nhốt vĩnh viễn trong con búp bê vật trung gian."
Khương Dư Dư đến đây thì ngừng một chút, nghiêm túc ông cụ Khương trong video bổ sung: "Chỉ cần trả sinh hồn về chỗ cũ trong vòng bảy ngày thì sẽ ảnh hưởng quá lớn."
Ông cụ Khương trầm ngâm một tiếng, : "Trong thời gian , chúng tạm thời coi như gì."
Ông từ khi vợ ông về, thái độ của bà đối với Dư Dư vẫn luôn nên cũng trách Dư Dư lập tức cứu về. Dù cũng chỉ là bảy ngày, cứ xem như cho bà một bài học, để bà nhận thức rõ hiện thực.