Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 377
Cập nhật lúc: 2025-12-14 18:06:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc đó dù còn nhỏ, nhưng vẫn thấy.
Mẹ rõ ràng thỉnh phong thành công, thể thuận lợi hóa rồng.
Bà cũng thực sự hóa rồng .
đúng khoảnh khắc đó, Thiên Đạo đột nhiên giáng xuống thiên lôi, đ.á.n.h tan bộ yêu cốt của .
Những trưởng lão trong tộc giao đều là Thiên Đạo cho phép chân long hiện thế ở nhân gian nữa.
Tiêu Đồ phục.
Thiên Đạo cho, nhưng cứ thử xem.
Vì mới một lòng tìm sức mạnh để thỉnh phong, mượn cơ duyên của đó mà hóa rồng. Cậu tin Thiên Đạo đến cả như mà cũng xoá bỏ.
khi thật sự cảm nhận khí tức của Thiên Đạo, nhát gan.
Toàn mềm nhũn ngã xuống đất, thậm chí... còn sợ đến mức hiện nguyên hình.
Khương Dư Dư vẻ mặt cứng đầu kiên định của thiếu niên, ánh mắt cụp xuống, hỏi thêm gì nữa.
Cô tin .
nếu những gì Tiêu Đồ là thật thì sự việc lẽ còn rắc rối hơn cô tưởng.
Dù thì những tia hỏa lôi lúc đó rõ ràng là để bảo vệ cái hệ thống tà thần .
Cô vốn tưởng hỏa lôi là do hệ thống tự triệu hồi để tự bảo vệ, nhưng nếu đó là hỏa lôi do Thiên Đạo giáng xuống...
Tại Thiên Đạo bảo vệ một hệ thống tà thần như thế?
Bỗng nhiên, trong đầu Khương Dư Dư lóe lên một giả thuyết phần hoang đường.
Nếu đúng như cô nghĩ thì thể giải thích vì năng lượng của hệ thống mang theo sức mạnh của thần linh.
ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô lập tức phủ định ý nghĩ đó.
Không.
Nếu hệ thống thật sự Thiên Đạo bảo hộ, thể dễ dàng cô tiêu diệt như ?
Và tia lôi tím đó thể gây tổn thương cho hệ thống?
Khương Dư Dư nghĩ , cũng nghĩ thêm nữa.
Dù thì, hệ thống tà thần đó cũng biến mất .
nó... thật sự biến mất ?
Cô nhịn mà xoa nhẹ chỗ đầu đang đau, linh lực tiêu hao khiến thần kinh cô âm ỉ nhức nhối, Khương Dư Dư dứt khoát tạm thời vứt chuyện đầu, chỉ dặn dò Tiêu Đồ: "Chuyện liên quan đến Thiên Đạo đừng tùy tiện với khác."
Tiêu Đồ gật đầu do dự.
Cậu cũng dám lung tung chứ.
Lỡ Thiên Đạo cũng để mắt tới thì ?
Có lẽ vì Khương Dư Dư ở bên cạnh, cảm xúc của Tiêu Đồ cuối cùng cũng dần định , lúc mới lo lắng hỏi về Chử Bắc Hạc: "Người duyên của , vẫn chứ?"
Khương Dư Dư: ...
Cậu hỏi , hỏi ai?...
Bầu trời tối đen.
Chử Bắc Hạc cảm thấy cơn gió thổi lướt qua mặt .
Gió mỗi lúc một mạnh, cả dường như đang ở trung tâm của một cơn bão.
Lốc xoáy màu đen cuốn lấy , trong làn gió xoáy còn thấp thoáng ánh chớp.
Đột nhiên, một tia sét đen phóng từ lốc xoáy đ.á.n.h thẳng về phía .
Chử Bắc Hạc mở to mắt , ngay giây , lưng nóng rực lên, ấn ký hình rồng màu vàng lưng phát ánh sáng chói lóa, luồng ánh sáng tụ thành hình dáng của một con rồng, mơ hồ còn thấy tiếng rồng ngâm quen thuộc bên tai.
Sau đó, con rồng ánh sáng lao lên đón lấy tia sét đen , nuốt chửng nó ngay lập tức.
Cơn bão lập tức tan biến.
Chử Bắc Hạc thấy con kim long ngưng tụ từ ánh sáng tách khỏi lưng , rồng bao bọc lấy .
Cả như hòa trong luồng ánh sáng mạnh mẽ ...
Nhà họ Chử.
Chử Bắc Hạc chợt mở mắt, một tia sáng vàng lướt qua đáy mắt , chỉ trong thoáng chốc lẳng lặng biến mất.
Nhìn trần nhà quen thuộc, thở mới dần định.
Đây là phòng .
Chử Bắc Hạc cau mày nhớ những chuyện xảy khi ngất.
Nghĩ đến tia sét lửa , lòng thắt , định cử động thì đột nhiên nhận điều gì đó khác lạ trong phòng.
Tầm mắt lập tức về phía bên giường.
Anh thấy cạnh giường đang một gục mặt ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-377.html.]
Gương mặt nghiêng của cô gái xinh , lúc đang ngủ say, chỉ là giữa ấn đường khẽ nhíu , dường như đang gặp ác mộng.
Chử Bắc Hạc lên, phát hiện ngón tay út của một bàn tay nắm lấy.
Nói chính xác là, ngón út của đang cô nắm trong tay.
Dường như đây là hành động vô thức trong giấc ngủ, ba ngón tay trắng trẻo, móng tay hồng nhạt, nắm lấy ngón tay út của với lực nhẹ.
Chử Bắc Hạc ngón tay nắm giữ, thở nhẹ, chú ý đến lớp băng gạc quấn trong lòng bàn tay cô.
Trên lớp gạc trắng tinh vẫn lấm tấm chút đỏ nhạt.
Ánh mắt Chử Bắc Hạc trầm xuống.
Cô thương ?
Ngón tay khẽ động, đầu ngón tay vô thức lướt qua lòng bàn tay cô băng .
Động tác nhẹ như lông chim khẽ quét qua.
Cùng lúc, một tia sáng vàng từ đầu ngón tay dường như xuyên qua lớp băng gạc, lặng lẽ thấm lòng bàn tay cô.
Lông mi Khương Dư Dư khẽ rung, giây tiếp theo dường như động tác đ.á.n.h thức.
Cô lập tức mở mắt, đôi mắt hạnh mang chút mơ màng nào khi tỉnh ngủ, ngược còn thanh tỉnh và sắc bén.
Ngẩng đầu, ánh mắt liền chạm đôi mắt đen sâu thẳm mang ánh sáng vàng kim của Chử Bắc Hạc, đen kịt mà sâu lường .
Ánh sắc bén trong mắt Khương Dư Dư dịu phần nào, đó là sự mềm mại và ánh sáng mừng rỡ.
"Chử Bắc Hạc, tỉnh !"
Trong lúc , ngón tay cô vẫn nắm lấy ngón út buông, Chử Bắc Hạc chỉ cảm thấy cảm giác nơi đầu ngón tay càng rõ rệt.
"Ừ."
Anh đáp một tiếng, giọng trầm khàn mang theo từ tính kỳ lạ.
Điều chỉnh giọng đôi chút, Chử Bắc Hạc hỏi: "Em vẫn ở đây, luôn canh chừng ?"
Khương Dư Dư gật đầu: "Anh cứu , chờ tỉnh ."
Chử Bắc Hạc , ánh mắt dịu : "Chỉ em thôi ?"
Chử Bắc Hạc vốn thích ai khác phòng , nhưng mặt hề thấy khó chịu.
Thậm chí còn thấy mới mẻ một cách kỳ lạ.
Chỉ thấy Khương Dư Dư lắc đầu thẳng thắn: "... Không chỉ ."
Chử Bắc Hạc sững , liền thấy ánh mắt cô hướng về cuối giường.
Anh theo ánh mắt cô, chỉ thấy cuối giường, ngay cạnh chân lúc đang một con lông xù quen thuộc.
Con hồ ly nhỏ đang gối lên cái đuôi to của , ngủ ngon lành.
Chử Bắc Hạc: ...
Hít sâu một , Chử Bắc Hạc tự an ủi .
Chỉ thêm một con hồ ly, cũng chuyện gì to tát.
Đang nghĩ thì đột nhiên thấy một tiếng ngáy khe khẽ.
Ánh mắt Chử Bắc Hạc chợt lạnh, chống dậy, tầm mắt quét cuối giường.
Chỉ thấy tấm t.h.ả.m giường, Tiêu Đồ khôi phục hình đang cuộn tròn thành một cục, ngủ say.
Chử Bắc Hạc: ...
Anh xưa nay quen để lộ cảm xúc, nên khi thấy một giao một hồ cuối giường cũng chỉ im lặng vài giây.
Sau đó, vươn tay nhấn nút điện thoại bàn đầu giường.
Chẳng bao lâu, quản gia lập tức gõ cửa bước , khi thấy Chử Bắc Hạc, ánh mắt đầy ngạc nhiên và xúc động.
"Cậu..."
Không đợi ông mở miệng, Chử Bắc Hạc giơ tay chỉ về phía cuối giường, giọng chút cảm xúc: "Dẫn ngoài."
Quản gia , theo phản xạ sang Khương Dư Dư bên giường, nhanh chóng đáp lời: "Vâng."
Nói quản gia tiến tới, nhẹ nhàng ôm con hồ ly nhỏ ở cuối giường, đặt lòng Tiêu Đồ đang sàn, đó cúi , dứt khoát bế bổng cả thiếu niên lẫn con hồ ly lên.
Tiêu Đồ chỉ là ngủ chứ c.h.ế.t.
Động tác mạnh bạo như , thêm khí tức của con đến gần, lập tức tỉnh dậy.
Vừa mở mắt phát hiện đang bế , sắc mặt thiếu niên lập tức tối sầm, lập tức ôm chặt hồ ly trong lòng giãy giụa điên cuồng.
" tự ! tự !"
Đừng tưởng , loài gọi cái là bế công chúa!
Cậu là nam giao long đàng hoàng, thể để bế kiểu công chúa chứ?
"Thả xuống!"