Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 382
Cập nhật lúc: 2025-12-14 18:06:11
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Biệt thự nhà họ Khương hệ thống giám sát, nhưng từ khi con cáo đến, mấy vệ sĩ phụ trách camera đều nó leo trèo dọc theo gờ tường.
Hôm nay thấy nó nhảy từ cửa sổ tầng hai lên ngọn cây, mấy vệ sĩ cũng để ý lắm, tất nhiên cũng chẳng thấy con búp bê trong miệng nó.
Dù thấy thì chắc cũng tưởng đó là món đồ chơi mới Khương Oanh cho nó, ai mà nghĩ đó chính là bà cụ thật sự chứ.
Thậm chí con cáo nhỏ nhảy nhót tung tăng bãi cỏ, họ còn một câu: "Con hôm nay hoạt bát ghê."
Bà cụ c.ắ.n chạy lòng vòng gần nửa tiếng đồng hồ.
Sinh hồn của bà như trải nghiệm trò tàu lượn siêu tốc suốt ba mươi phút.
Cuối cùng thả xuống đất, bà cảm thấy hồn phách sắp trụ nổi nữa.
Đang choáng váng hoa mắt thì bà chợt thấy một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai.
"Bảo đón búp bê, lâu thế?"
Là giọng Khương Dư Dư.
Bà cụ như tiếng cứu tinh, lập tức ngẩng đầu theo hướng phát tiếng . Ngay giây , bà sững sờ c.h.ế.t trân tại chỗ.
Từ góc của búp bê, hình Khương Dư Dư mặt quá cao lớn.
Bà cụ ở trong búp bê mấy ngày nay, cũng bắt đầu quen với việc xung quanh đều "phóng to".
điều khiến bà sốc là sự cao lớn của Khương Dư Dư, mà là phía cô đang hai cái bóng ma khổng lồ lơ lửng.
Một lớn một nhỏ.
Con ma nữ lớn to gấp ba Khương Dư Dư, đầu gần như chạm trần nhà.
Con nhỏ thì hình dạng là em bé, nhưng cũng to khủng khiếp.
Quan trọng là, hai con ma cứ lơ lửng lưng Khương Dư Dư, một trái một , vẻ gì nguy hiểm, mà giống như... hộ vệ.
"Cháu, cháu cháu cháu... lưng cháu ma..."
Lại còn hẳn hai con!
Giọng bà cụ run rẩy, chỉ cảm thấy cú sốc hôm nay thua gì cái Lộ Tuyết Khê doạ bà đó, từ thể xác đến tinh thần.
Dĩ nhiên Khương Dư Dư thấy tiếng bà.
Cô cầm lấy thanh kiếm gỗ đào bên cạnh, nhẹ nhàng xóa bỏ lớp năng lượng che chắn của hệ thống búp bê.
Lập tức, giọng bà cụ vang lên rõ ràng trong tai một hai quỷ trong phòng.
"Ma... ma to quá trời luôn..."
Hà Nguyên Anh phía Khương Dư Dư thấy giọng hoảng loạn run rẩy của bà cụ, suýt nữa nhịn mà bật .
Hừ, đây là điều họ .
Để bà dám coi thường Dư Dư nhà nữa, Hà Nguyên Anh sớm lên kế hoạch doạ bà cụ kể từ khi Khương Dư Dư bảo con hồ ly đón búp bê.
lúc bà cụ đang ở trạng thái sinh hồn, thể thấy rõ cô và bé nhân sâm.
Mà với một đại quỷ như cô , biến hóa hình dạng dễ như chơi.
Khương Dư Dư ý kiến gì với việc .
Hà Nguyên Anh lập tức hiểu là ngầm cho phép.
Hôm nay là ngày thứ bảy, Khương Dư Dư để bà cụ "phơi" hai ngày, giờ cũng đến lúc nên bảo Khương Hoài chuẩn một căn phòng, định tổ chức một buổi hồn một đối một.
Sở dĩ là "một đối một", vì Khương Dư Dư thêm một thí nghiệm với hai sinh hồn từng chiếm thể . Cô xác nhận vài điều.
"Hai con là quỷ cháu nuôi."
Khi ngầm cho phép Hà Nguyên Anh và bé nhân sâm xuất hiện mặt bà cụ Khương, Khương Dư Dư cũng ý định tìm lý do bao biện gì.
Chờ khi đưa linh sinh hồn của bà và Khương Trừng trở cơ thể, bà cụ cũng sẽ còn thấy sự tồn tại của họ nữa, cho dù thấy cũng thể can thiệp gì đến cô.
Chủ yếu là để bà cụ sự tồn tại của quỷ bộc, khiến trong lòng chút e dè, khi chuyện với cô cũng sẽ dè chừng vài phần.
Bà cụ Khương lúc mới chậm rãi nhận vấn đề, kịp phản ứng , phần vui mừng: "Cháu bà chuyện?"
Nỗi sợ của bà cụ sự vui sướng nhấn chìm, thậm chí còn chút xúc động.
Đã bảy ngày !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-382.html.]
Bảy ngày nay, ngoài Khương Trừng, chẳng ai bà gì.
Cái cảm giác như cô lập khỏi thế giới, thực sự tồi tệ.
nhanh, bà nhớ chuyện chính.
"Cháu... thể nuôi quỷ? Còn là nô lệ quỷ, cháu đây chẳng là tà..."
Lời bà cụ đến nửa chừng thì đột ngột ngưng .
Tuy nhiên, dù bà hết, Khương Dư Dư cũng bà gì.
"Bà , cháu là tà đạo ?"
Khương Dư Dư hồn thể của bà cụ trong búp bê, ánh mắt bình thản: "Bà dám là vì sợ khi , cháu vui thì sẽ giúp bà về xác đúng ? Vậy tức là bà rõ những lời đó là khó , nhưng bà vẫn cố ý dùng để dạy dỗ cháu, chỉ để thể hiện quyền uy của một bà đúng ạ?"
Sắc mặt Khương Dư Dư bình tĩnh, trong giọng hề mang theo chút cảm xúc nào, như thể đang chuyện của khác.
Nghe , bà cụ vội : "Không , như thế..."
kịp giải thích, Khương Dư Dư dứt khoát ngắt lời: "Bà Khương đừng quên, nếu cái thứ tà đạo như cháu đây thì bây giờ xếp hàng thành búp bê lẽ chỉ hai là bà và Khương Trừng thôi ạ."
Lời khiến lòng bà cụ chấn động, chỉ vì nội dung Khương Dư Dư , mà còn vì cách xưng hô "bà Khương".
Hình như đây là đầu tiên Khương Dư Dư gọi bà một cách xa cách như .
Giây phút , bà cụ chỉ cảm thấy linh hồn như ai đó bó chặt .
Có chút khó chịu.
Và xen lẫn đó là cảm giác hối hận.
Bà là bà nội ruột của con bé cơ mà.
Sao trở thành "bà Khương" chứ?
Chẳng lẽ... nó vẫn còn trách bà ?
Bà cụ nhất thời nghẹn họng, nên gì.
Khương Dư Dư thấy bà im lặng, thong thả bổ sung: "Để cháu bổ sung thêm một câu, tuy rằng bọn họ là nô lệ quỷ, nhưng cũng tính tình riêng. Nếu lời khó nào họ thể sẽ nổi cáu, chơi vài trò quậy phá. Lúc đó cháu chắc là cản nổi ."
Bà cụ: ...
Sau cái danh "bà Khương", nó còn dám công khai đe dọa nữa?
Bà cụ cảm thấy linh hồn bắt đầu bất .
Con bé ...
Một đứa cháu như , bà cưng chiều nổi đây?
Khương Dư Dư thì chẳng quan tâm bà phản ứng thế nào.
So với việc cảm hóa khác, cô thích dùng thực lực để đe dọa hơn.
Cô cần bà cháu tình thâm.
Cô chỉ cần bà dè chừng, đừng tùy tiện đến gần , nước sông phạm nước giếng thì đó mới là cách chung sống nhất.
"Biết , , bà cháu nữa!"
Bà cụ cuối cùng vẫn nghẹn ngào lên tiếng, giọng mấy dễ chịu, nhưng bộ hồn thể rõ ràng ngoan ngoãn hơn nhiều.
Cũng bởi vì Khương Dư Dư đặc biệt để Khương Hoài chuẩn một căn phòng riêng, nếu thì hai cũng chẳng thể chuyện kiểu .
kết quả như , Khương Dư Dư cũng hài lòng.
"À cháu noi thêm một câu nữa, cháu giúp bà hồn sẽ thu phí riêng. Xét theo quan hệ thích, sẽ thu năm triệu."
"Cái gì? Năm triệu..."
Bà cụ nhịn kêu lên, nhưng kịp kêu xong, Khương Dư Dư lập tức giơ tay rút bùa .
"Kim khẩu sở tuyên, ngọc văn sở ti..."
Miệng niệm chú, phù chú trong tay liền bay thẳng về phía cơ thể của bà cụ cố định bên .
Trước khi mang búp bê đến, Khương Dư Dư cho đưa cả thể của bà cụ cùng với sinh hồn chiếm giữ xác đó đến đây.
Chỉ thấy lá bùa đ.á.n.h thẳng n.g.ự.c bà cụ. Sau tiếng quát nhẹ của Khương Dư Dư, hồn thể của bà trong búp bê chỉ một tiếng kêu t.h.ả.m thiết thấy một linh hồn già ép đẩy khỏi cơ thể.