Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 39
Cập nhật lúc: 2025-12-14 14:52:29
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt vốn còn đầy hối hận của Quan Bảo Thành lập tức đổi, đó là một nụ nhiệt tình. Ông kéo tay Bạch Thục Cầm, nhanh chóng chen qua đám đông, tiến thẳng đến hàng đầu.
Quan Bảo Thành mở miệng, giọng đầy sự quan tâm và vui mừng: "Dư Dư, tối nay con thật sự xinh , thấy con khỏe mạnh thế , bố yên tâm . Kể từ khi con , bố với lúc nào cũng nhớ con."
Nói đến đây, giữa những ánh mắt nghi hoặc trong hội trường, ông đột nhiên dừng , đó vỗ vỗ đầu như thể nhớ điều gì, sang ông cụ Khương chút áy náy: "Ai da, , quen miệng mất . Bây giờ đổi cách xưng hô mới đúng, bố nữa, mà gọi là bố nuôi mới ."
Quan Bảo Thành chỉ một câu trực tiếp chỉ rõ mối quan hệ giữa ông và Khương Dư Dư.
Giọng ông lớn, nhưng đủ để các vị khách xung quanh rõ ràng. Ánh mắt về phía Quan Bảo Thành lập tức trở nên khách khí và nhiệt tình hơn vài phần.
Bố nuôi của cô chủ nhà họ Khương, chẳng chính là ân nhân của nhà họ Khương ?
Ân nhân của nhà họ Khương, thì nhất định kết giao !
Quan Bảo Thành dù cần xung quanh cũng thể cảm nhận ánh mắt thiện dồn về phía , trong lòng rõ mục đích của đạt .
Chỉ là ông nhận sắc mặt Khương Vũ Thành bên cạnh lập tức trầm xuống khi thấy lời .
Lúc nãy khi chú ý thấy nhà họ Quan xuất hiện, ông định sắp xếp cho bảo vệ âm thầm đưa họ ngoài. còn kịp tay, thì tự nhào đến.
Đều là từng lăn lộn thương trường, đối phương ý đồ gì, toan tính , chỉ cần thoáng qua là hiểu ngay.
Sắc mặt ông cụ Khương đổi, mặt vẫn giữ nguyên nụ . Nếu lướt qua, chỉ cảm thấy ông cụ hòa nhã, dễ chuyện.
"Hóa là bố nuôi của Dư Dư . Nói đến thì mấy năm qua, thật sự cảm ơn hai chăm sóc con bé."
"Ôi dào, ông Khương thật sự quá khách sáo . Nếu sớm Dư Dư là con ruột của nhà họ Khương, chúng chắc chắn đưa con bé về từ lâu ."
"Ồ?" Ông cụ Khương tỏ vẻ hiền lành, khẽ nâng mắt sang Khương Vũ Thành bên cạnh, đột nhiên : "Nhà họ Quan nuôi lớn Dư Dư, dù cũng là quý khách của nhà . Vũ Thành, con đưa khách lên lầu tiếp đãi chu đáo, đừng để thất lễ."
Khương Vũ Thành vốn đuổi nhà họ Quan ngoài, lập tức tiến lên.
Quan Bảo Thành thể hiểu ý của ông cụ Khương.
Nếu ông theo lên lầu, thì còn cơ hội nào để lợi dụng các vị khách mà yêu cầu nhà họ Khương mang lợi ích cho nhà họ Quan nữa?
Ông vội vàng lên tiếng: "Nói đến đây, mấy ngày Quan Thị vốn xác nhận hợp tác với Tập đoàn Khương Hải. chắc chắn là ông Khương nể mặt Dư Dư nên mới giúp đỡ chúng một tay. Hôm nay đến đây chính là để bày tỏ lòng ơn. Hai nhà hợp tác, nếu gì sai sót, mong phía Khương Hải thông cảm."
Quan Bảo Thành rõ trong dịp như hôm nay, thể thật sự khiến nhà họ Khương mất mặt. Vì , ông chỉ nhắc đến việc hai bên xác nhận hợp tác, nhưng đề cập đến việc nhà họ Khương đơn phương hủy bỏ. Đồng thời, ông còn cố tình đưa một cái cớ, ngầm ám chỉ rằng: Lý do Khương Hải hủy hợp tác đó là vì cấp . giờ rõ , thì tiếp tục hợp tác chứ nhỉ?
Khương Vũ Thành hiểu ý của Quan Bảo Thành?
Chẳng qua là lợi dụng dịp hôm nay để trói buộc nhà họ Quan và nhà họ Khương với mà thôi.
Các vị khách xung quanh đều đang , cho dù cuối cùng Tập đoàn Khương Hải hợp tác với Quan Thị thì cũng sẽ những tập đoàn khác kết giao với nhà họ Khương mà chìa cành ô liu về phía nhà họ Quan.
Khương Vũ Thành đời nào để cho chiêu trò cơ hội thực hiện.
Ông lập tức lạnh giọng : "Sếp Quan đùa . Hợp tác giữa Tập đoàn Khương Hải và Quan Thị sớm hủy bỏ. Còn lý do tại , nghĩ bà và cô nhà họ Quan rõ hơn ai hết."
Quan Bảo Thành ngờ Khương Vũ Thành thẳng đến thế. Nghe Khương Vũ Thành nhắc đến Bạch Thục Cầm và Quan Nhị Nhị, trong lòng ông tức giận đến mức c.h.ử.i mắng vợ con ngớt. mặt vẫn cố gắng vẻ hoang mang, ngạc nhiên, khẩn thiết : "Sếp Khương, chắc chắn là hiểu lầm ở đây. thực sự thành ý hợp tác với Tập đoàn Khương Hải."
Vừa , ông sang Khương Dư Dư, từ nãy đến giờ vẫn lên tiếng.
"Dư Dư, con cũng giúp bố một câu ."
Khương Vũ Thành thấy ông còn lôi kéo Dư Dư chuyện , sắc mặt lập tức trầm xuống, trực tiếp chắn mặt cô, lạnh giọng : "Sếp Quan, Dư Dư là con gái ."
Bạch Thục Cầm bên cạnh thấy cũng nhịn mà lên tiếng: "Dư Dư, nhà chúng nuôi con khôn lớn dễ dàng gì, con cũng nên một câu chứ."
Những lời đẩy Khương Dư Dư lên giàn hỏa thiêu.
Dù thì đây cũng là gia đình nuôi dưỡng cô khôn lớn. Người vẫn "ơn sinh bằng công nuôi", nếu Khương Dư Dư dám tỏ lạnh nhạt với nhà họ Quan trong tình huống , danh tiếng của cô trong giới chắc chắn sẽ hủy hoại.
Rốt cuộc, ai thể chấp nhận một nhận bố ruột lập tức ruồng bỏ bố nuôi như đồ bỏ chứ?
Quan Nhị Nhị sớm đợi giây phút , chỉ là ngờ phản ứng của bố còn nhanh hơn cả cô . Lập tức, cô cũng tiến lên một bước, vẻ mặt cầu khẩn: "Chị, bố luôn coi chị như con ruột, chị thể vì bố ruột mà bỏ mặc chúng ."
Nhìn thấy ánh mắt của tất cả các vị khách trong đại sảnh đều đổ dồn về phía , Bạch Thục Cầm thậm chí còn cố tình nghẹn ngào: "Mẹ con nhận gia đình ruột thịt của , nhưng , bố con và Nhị Nhị cũng là gia đình của con mà. Mẹ tự nhận từ nhỏ đến lớn bao giờ để con chịu thiệt thòi gì, tại bây giờ con trở thành như thế ?"
Ba nhà họ Quan, kẻ tung hứng, khiến các vị khách xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Những lão hồ ly trong giới đều cách giữ im lặng, nhưng một trẻ tuổi chính trực thì còn thiện cảm với Khương Dư Dư, thậm chí còn lên tiếng trách móc:
"Dù thì nhà họ Quan cũng nuôi cô trưởng thành, dù nhận gia đình ruột thịt, cô Khương đối xử với bố nuôi như thấy đúng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-39.html.]
" thấy nhà họ Quan cũng là một gia đình danh tiếng, cô Khương cũng đến mức trốn tránh như chứ."
Sắc mặt Khương Vũ Thành đanh , định lên tiếng phản bác thì cánh tay ai đó kéo nhẹ.
Là Khương Dư Dư.
Cô khẽ kéo ông về phía , tự bước lên .
Gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ của cô biểu lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ thản nhiên quét mắt qua vài lên tiếng chỉ trích, chậm rãi về ba nhà họ Quan.
Bỗng nhiên, cô im lặng tháo chiếc bao tay tay xuống.
Mọi hiểu chuyện gì đang xảy , chỉ thấy khi cô tháo bao tay, cánh tay trắng nõn tinh tế nâng lên, để lộ một vết sẹo rõ ràng bắp tay mềm mại như ngọc.
Khương Dư Dư chằm chằm Bạch Thục Cầm, lạnh lùng : "Năm bảy tuổi, Quan Nhị Nhị vô tình rơi xuống nước. Khi bà Quan đến nơi, thấy yên lành bờ, bà liền đẩy xuống, vì con gái bà chịu khổ, cũng chịu khổ theo. Vết sẹo là do lúc đó đá sắc ở mép bờ cắt khi bà đẩy xuống nước. Chuyện , bà vẫn còn nhớ chứ?"
Nghe đến đây, ánh mắt nhà họ Khương lập tức sắc bén quét về phía Bạch Thục Cầm.
Các vị khách trong đại sảnh cũng lộ vẻ kinh ngạc tột độ, thậm chí thể hiểu nổi logic .
Ánh mắt Bạch Thục Cầm lóe lên một chút hoảng loạn, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Đó... đó là do con tự cẩn thận ngã xuống, thể là đẩy con ?"
Khương Dư Dư cũng vội, tiếp tục : "Năm mười tuổi, Quan Nhị Nhị thương nhập viện và cần truyền máu. Trong khi bệnh viện rõ ràng đủ nguồn máu, bà vẫn ép y tá rút m.á.u của để truyền cho Quan Nhị Nhị. Bà rằng vì chúng là chị em, dùng m.á.u của , cô sẽ hồi phục nhanh hơn."
Các vị khách: ???
Đây là logic kiểu gì ?
Ngay cả một học sinh tiểu học cũng rằng chỉ cần cùng nhóm m.á.u là thể truyền .
Mọi bắt đầu nghi ngờ Bạch Thục Cầm vấn đề về nhận thức cơ bản .
Khương Vũ Thành thì giận đến tột độ.
Những chuyện , dù điều tra cũng chắc tìm .
câu tiếp theo của Khương Dư Dư, khiến cả đại sảnh c.h.ế.t lặng.
"Hồi nhỏ, hiểu tại mỗi Quan Nhị Nhị gặp xui xẻo thương, bà đều cũng chịu y hệt, hoặc bắt luôn chăm sóc cô từng chút một. Sau mới , bởi vì Quan Nhị Nhị sinh mệnh cách yếu đuối, tự mang tai ương. Còn lý do các nuôi , chẳng qua là vì lợi dụng mệnh cách của để cô gánh hạn mà thôi."
Bạch Thục Cầm và Quan Bảo Thành ngay khi Khương Dư Dư hai chữ "gánh hạn" thì sắc mặt lập tức biến đổi.
Đồng t.ử của Bạch Thục Cầm co rút kịch liệt, theo bản năng hỏi: "Sao cô ?"
môi mấp máy, sắp mở miệng, bà bỗng giật nhận tình hình lúc . Nhìn thấy ánh mắt dò xét của những xung quanh, bà lập tức đổi sắc mặt, vẻ bàng hoàng xen lẫn khó hiểu: "Dư Dư, con những lời từ ? Sao tin những chuyện mê tín như thế?"
Nói , bà vẻ đau lòng: "Mẹ bây giờ con là cô chủ nhà họ Khương, phận cao quý hơn , nhận bố cũng , nhưng con cần bịa lý do hoang đường như , thật khiến quá đau lòng!"
Khương Dư Dư Bạch Thục Cầm, ánh mắt lạnh lùng, nhưng cô rằng nếu hôm nay dứt khoát giải quyết, nhà họ Quan sẽ còn dây dưa mãi với cô.
Cô rời khỏi nhà họ Quan một cách chẳng dễ dàng gì, thực sự phí thêm chút sức lực nào để đối phó với những con nữa.
Vừa định tay gì đó, thì bỗng nhiên, một giọng vang lên ngoài cửa: " tin cháu Khương!"
Mọi đầu . Người đến là vợ chồng Tống Vĩnh Minh. Hai họ tay cầm hộp quà, xuyên qua đám đông tiến thẳng đến bên cạnh Khương Dư Dư.
Bà Tống thậm chí còn trực tiếp trừng mắt Bạch Thục Cầm, nghiêm giọng : "Cháu Khương tuyệt đối loại trèo cao quên gốc như bà ! Cô bé nhà họ Quan nhận nuôi cô bé để đổi mệnh, nhất định là sự thật! Đã chuyện thất đức thì đừng vẻ đạo mạo ở đây, bà nghĩ ở đây là kẻ ngốc hết ?"
Tất cả : ???
Có cảm giác tổn thương nhẹ.
Những vị khách nhà họ Khương mời đến hôm nay đều là quan hệ thiết. Bọn họ quen thuộc với nhà họ Tống, bà Tống là nổi tiếng nhân hậu, giáo dưỡng. Không ai ngờ rằng hôm nay bà sắc bén như .
Mà còn là vì vị cô chủ nhận của nhà họ Khương.
Chẳng lẽ hai họ quen từ ?
Không chỉ khách mời ngạc nhiên, ngay cả nhà họ Khương cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng họ linh cảm rằng thái độ của vợ chồng Tống Vĩnh Minh chắc chắn liên quan đến việc tối qua họ vội vàng đến gặp Khương Dư Dư.
Không rốt cuộc tối qua Quan Dư Dư gì ?