Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 394
Cập nhật lúc: 2025-12-14 18:06:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Dư Dư từng thấy ảnh trong điện thoại mà Khương Hoài đưa cho.
Dù cơ hội gặp mặt trực tiếp, nhưng mỗi ảnh , Khương Dư Dư đều cảm giác thuộc kỳ lạ.
Giống như sự gắn kết m.á.u mủ vô hình, khiến cô thể dứt bỏ.
Mà bức tranh mắt càng khiến cô cảm thấy rõ ràng điều đó.
Khi Khương Vũ Thành bước , điều đầu tiên ông thấy là Khương Dư Dư đang ôm bức tranh, như hút hồn đó.
Thấy rõ gương mặt phụ nữ trong tranh, đáy mắt ông thoáng hiện lên vẻ đau buồn, nhưng chỉ trong chốc lát giấu vẻ nghiêm nghị.
Ông Khương Trạm đột nhiên trở về, còn gọi bác sĩ gia đình, cứ tưởng xảy chuyện gì nên mới vội vã về.
Dù ghét Diêu Lâm, nhưng lẽ vì Khương Trạm khi nhỏ từng thời gian dài sống bên vợ , thêm thể chất yếu đuối nên tình cảm của ông dành cho đứa cháu trai cũng khác biệt.
"Đây là tranh do Tiểu Trạm tự vẽ ?"
Khương Vũ Thành khi vẻ mặt trở bình thường. Ông bước đến giải thích với Khương Dư Dư: "Khương Trạm sức khỏe yếu nhưng thằng bé giỏi quốc họa."
Có thể vẽ cô sinh động như chắc chỉ Khương Trạm, từng ở bên cô khi còn nhỏ, mới .
Khương Dư Dư như hiểu .
Thảo nào.
Vừa cô bức tranh đến ngẩn , một phần là vì đó là chân dung cô, phần nữa là bởi vì bức tranh toát một vòng sáng trắng mỏng manh.
Loại linh khí , cô từng thấy ở một tác phẩm nghệ thuật do đại sư lành nghề chế tác.
Sư phụ từng giải thích với cô, mỗi thực đều mang trong một chút linh lực yếu ớt, bao gồm cả những thể tu luyện. Khi họ dồn tâm ý một việc, họ cũng sẽ truyền linh lực của trong đó.
Bức tranh nếu đúng là do tự tay vẽ thì chắc chắn dốc nhiều tâm sức mới nên .
Tim của Khương Dư Dư thoáng rung động, khi sang Khương Trạm, dù trông vẻ trầm lặng và ít nhưng cô vẫn kìm mà nảy sinh một chút thiện cảm với .
Nghĩ một lúc, cô cẩn thận cất bức tranh , đó lấy từ balo một chiếc túi nhỏ màu đỏ, lục lọi trong đó lấy một cái túi phúc.
"Cảm ơn món quà của , em thích," Khương Dư Dư đưa túi phúc cho , nghiêm túc : "Đây là quà đáp lễ của em."
Mọi xung quanh, đặc biệt là Khương Trừng và Khương Hãn, đều dán mắt túi phúc trong tay Khương Trạm, ngay cả bà cụ Khương cũng tò mò vươn cổ .
Bà nội ruột đây mà còn từng nhận món quà nào đấy!
Khương Trừng và Khương Hãn cũng nghĩ như , nhưng tự nhủ là vì bọn họ chuẩn quà nên đáp lễ cũng là bình thường.
Dù trong túi phúc đó chắc cũng chỉ là một lá bùa bình an thôi ha?
Ba nghìn tệ một lá nhỉ?
Bọn họ thiếu một lá bùa bình an.
Hai tự an ủi như thế trong lòng, thấy Khương Trạm mở túi phúc , đó... lấy một miếng ngọc bội.
Miếng ngọc quen.
Hoa văn đó cũng quen thuộc.
Trong khoảnh khắc, mắt Khương Trừng và Khương Hãn trợn tròn.
Không chỉ trợn tròn, mà còn đỏ hoe vì ghen tị!
Khương Dư Dư còn tặng ngọc bội cơ á?
Thứ mà bọn họ bỏ tám triệu cũng mua , mà Khương Trạm tặng miễn phí?
Tại chứ?
Chỉ vì tên tặng một bức tranh tự vẽ thôi ?
Nếu em gái , bọn họ cũng thể vẽ tranh tặng mà!
Tại chỉ tặng cho Khương Trạm mà tặng cho bọn họ?
Cùng là em họ mà, phân biệt đối xử thế chứ?
Hai Khương Trạm đầy ghen tị.
Không chỉ hai họ, mà cả bà cụ Khương lúc trong lòng cũng đang chua xót.
Lần Khương Tố khoe miếng ngọc bội với bà, bà còn cẩn thận hỏi rõ. Cả nhà thì cả nhà thằng cả và ông cụ , Khương Tố và Oánh Oánh cũng , thậm chí đến vợ chồng nhà thằng ba cũng .
Mà bà là một bà ruột .
Chuyện chẳng quá vô lý ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-394.html.]
Khương Trừng và Khương Hãn cũng thôi, nhưng bà là bà nội ruột mà.
Dù đây bà thiên vị Lộ Tuyết Khê mà lạnh nhạt với cô nhưng cũng đến nỗi khó dễ cô?
Sau đó chẳng còn bù cho cô cháu gái 2% cổ phần của tập đoàn đó ?
Sao con bé để bụng đến ?
Không gọi bà là bà nội thì thôi, đến bùa hộ mệnh cũng cho, rõ ràng là phân biệt đối xử.
Tính cách ...
Bà cụ Khương vô thức liếc bức tranh cuộn trong tay cô.
Thầm nghĩ...
Tính cách của Khương Dư Dư quả thật y chang ruột mất của con bé!
Khương Trạm tuy miếng ngọc bội là gì, nhưng cảm nhận ánh mắt của những xung quanh, đặc biệt là hai em , cũng hiểu đây chắc là thứ .
Anh cẩn thận bỏ ngọc bội túi phúc, cất .
Ông cụ Khương và Khương Vũ Thành tuy ngờ Khương Dư Dư sẽ chủ động tặng ngọc bội, nhưng cảnh hai trao quà cho thì hài lòng.
Phải đấy.
Đây mới là khí đúng đắn của buổi đầu tiên em họ gặp .
Những đứa cháu/cháu họ đây đúng là gì.
Khương Trừng, Khương Hãn: ...
Bà cụ Khương tuy chút tức tối, nhưng với lòng tự trọng của bà thì cho phép chủ động đòi cháu gái tặng quà nên chỉ thể tiếp tục bực bội trong lòng. ...
Vì Khương Trạm đột nhiên trở về, Khương Dư Dư và những khác ở nhà thêm một ngày.
Khương Tố khi tan học về nhà tin Khương Trạm về cũng cảm xúc gì đặc biệt.
Chủ yếu là vì cũng quen .
khi ngày đầu tiên về, chị gái tặng cho ông một miếng ngọc bội hộ , Khương Tố lập tức thấy .
Cậu chạy ngay đến phòng Khương Trạm, nhất quyết đòi xem miếng ngọc mà Khương Dư Dư tặng.
Đợi Khương Trạm lấy , liền tháo ngọc bội của xuống, cẩn thận so sánh hai miếng.
Dù cũng là ngọc do chính Khương Dư Dư chế tác, tất nhiên thể giống .
Khương Tố khi nghiêm túc so sánh một hồi, cuối cùng chống nạnh đắc ý : "Miếng của em to hơn của !"
Chị gái vẫn yêu thương em trai họ nhất!
Còn vì tặng cho Khương Trạm ngay đầu gặp mặt, Khương Tố nghĩ ngoài việc để đáp lễ bức tranh, chắc cũng do sức khỏe của Khương Trạm .
Nhìn là cần bùa hộ .
Sau khi Khương Vũ Dân về nhà chuyện thì chỉ cảm thấy Khương Dư Dư cuối cùng cũng điều hơn chút.
Có điều... chỉ tặng một cái, đúng là nhỏ mọn.
Ông còn nữa kìa.
cũng giống bà cụ Khương, ông tự cho là bề , cúi đầu xin xỏ Khương Dư Dư.
Tuy nhiên, tối đến ông vẫn lấp lửng : "Dư Dư , mấy tu hành như các cháu chẳng còn trị bệnh ? Lúc nào cháu cũng xem thử cho họ cháu , sức khỏe nó bao năm chẳng khá hơn chút nào, còn cái việc năng... Khụ, dù thì cũng xem giúp nó một chút."
Khương Vũ Dân thật cũng yêu thương đứa con trai mấy, chỉ là cảm thấy một đứa con câm thì mất mặt nên mới ít khi nhắc đến.
dù gì cũng là con trai đầu lòng, thể để tâm.
Còn về thái độ của ông với Khương Dư Dư.
Vẫn như ông từng , nếu cô năng lực thì giúp nhà giải quyết phiền phức cũng là chuyện nên chứ?
Thái độ đó của Khương Vũ Dân hiển nhiên, ông cụ Khương và Khương Vũ Thành đều thu nụ , nhưng kịp lên tiếng thì Khương Dư Dư mở miệng : "Xem thì , nhưng chú hai định trả bao nhiêu tiền?"
Khương Vũ Dân ngờ cô đòi tiền, cau mày định gì đó thì ông cụ Khương tít mắt: "Anh em ruột cũng tính toán rõ ràng, Dư Dư thế là đúng."
Bà cụ Khương bên cạnh cũng gật đầu đồng tình: "Phải đấy."
Bà nội ruột như bà còn trả tiền cơ mà.
Thằng hai mở miệng xin như thế ?