khi xem qua thông tin, Khương Trừng quyết định đích đến cảm ơn.
Anh là , hôm liền tranh thủ giờ nghỉ trưa tìm đến.
Chủ trung tâm thương mại chủ nhà họ Khương đích đến nên bỏ cả buổi ăn chạy về, chuẩn đích tiếp đãi hai Khương .
Khi mục đích là cảm ơn một nhân viên trong trung tâm, ông ngạc nhiên âm thầm quyết định nhất định quan tâm cô gái đó hơn.
Dù cũng là cơ hội hiếm để tiếp cận hai Khương.
Đó cũng là lý do Khương Trừng chọn đến nơi việc của cô vì đến nhà riêng cảm ơn, coi như là một cách gián tiếp báo đáp.
Quản lý trung tâm cần tìm là Chu Á Á thì biểu cảm chút phức tạp.
Thật lòng mà , trong một trung tâm thương mại với ngần nhân viên, để ông nhớ tên một quản lý kho thì dễ.
Chu Á Á thì ông .
Chủ yếu là vì cô quá , hồi đó trúng tuyển là nhờ giấy chứng nhận khuyết tật.
Vài cùng với Khương Trừng tiến khu kho phía .
Còn kịp bước , tiếng một cô gái lớn: "Cô... cô mặt cô như ? Trông kinh thật đấy."
Sau đó cô : " cố ý , chỉ là giật thôi... cô trách chứ?"
Mọi tới, liền thấy một cô gái ăn mặc sành điệu đang chuyện với một cô gái nhỏ mặc đồng phục kho, đội mũ và đeo khẩu trang.
Cô gái cúi đầu, chỉ khẽ lắc đầu khi tiếng mắng chửi.
Tuy thấy mặt, Khương Trừng lập tức nhận đó là cô gái giúp hôm đó.
Còn cô gái sành điệu , ngay từ cái đầu tiên thích nổi.
Cô , ăn mặc cũng , nếu là đây thì thể là kiểu mà thích ngay từ cái đầu tiên.
đó là đây.
Sau chuyện với Lộ Tuyết Khê, Khương Trừng theo bản năng sinh sự bài xích với loại con gái dịu dàng xinh kiểu đó.
Hơn nữa mấy ngày dưỡng thương, lên mạng tìm hiểu mấy bài "ngôn ngữ xanh bạch liên hoa".
Ừm, câu lúc nãy của cô đúng là mùi đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-418.html.]
Thậm chí cả Lộ Tuyết Khê cũng mang phong cách tương tự.
Khương Trừng cảm thấy khó hiểu, tại đây nhận chứ?
Bên , cô gái rõ ràng phát hiện mới đến. Thấy Chu Á Á bận rộn với việc của , cô gái nhỏ giọng với quản lý bên cạnh: "Quản lý, em xin , em tuyệt đối ý chê bai cô . Anh mà, em từ đến giờ bao giờ đ.á.n.h giá khác bằng định kiến vẻ ngoài. Chỉ là, công ty là thương hiệu mỹ phẩm, sự kiện ngày mai ở trung tâm thương mại quan trọng... Nếu để khách hàng thấy cô phụ trách việc xuất kho sản phẩm của công ty thì e là họ sẽ cảm thấy thoải mái. Nên em bàn với xem những sản phẩm dùng cho sự kiện , cùng với vật liệu trưng bày, thể để cô phụ trách ?"
Người quản lý kho cô gái , dường như thấy yêu cầu cũng gì quá đáng, định mở miệng đồng ý thì Khương Trừng sầm mặt bước nhanh tới, dứt khoát cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai : "Cô mà còn định kiến thì đời chẳng ai định kiến hết cả."
Hà Tâm Nhụy, cô gái mới chuyện, thấy theo phản xạ đầu , khi thấy Khương Trừng thì sững .
Cô tạm thời quên luôn chuyện châm chọc, mặt lộ vẻ mừng rỡ xen lẫn hồi hộp: "Anh là Khương Trừng... Trừng ?"
Khương Trừng liếc cô gái mặt, cau mày: "Cô quen ?"
Hà Tâm Nhụy vội đáp: "Anh trai bạn cùng phòng đại học của em là bạn của . Trước đây tụi từng gặp trong một bữa tiệc."
Khương Trừng xác nhận bản hề cô gái mặt.
Thật cũng đúng, trong giới của họ nhiều buổi tụ họp, kéo theo là chuyện thường, mỗi mấy chục gương mặt mới, nhớ hết .
"Cậu chủ Trừng, đến đây chuyện gì ?"
Hà Tâm Nhụy thấy đáp lời, nhẹ giọng hỏi.
Cô luôn nghĩ gia cảnh tệ.
Tuy gia đình quá quan tâm cô , ngoài việc cho tiền thì chẳng lo lắng gì, nhưng ít nhất khi cô đại học còn tặng một chiếc túi hàng hiệu quà nhập học.
Cơ mà một , bạn cùng phòng dẫn cô dự một bữa tiệc của nhóm con nhà giàu thực sự, cô mới cái gì gọi là giới thượng lưu chân chính.
Dù , cô xem trọng vật chất như mấy cô gái khác.
Cô chỉ đơn giản cảm thấy chủ Trừng đặc biệt. Trong bữa tiệc đó bao nhiêu cô gái xinh , nhưng chỉ uống rượu với mấy em bên cạnh.
Từng cử chỉ của đều toát khí chất.
Tiếc là đó, cô cơ hội gặp .
Giờ đây đột nhiên xuất hiện, Hà Tâm Nhụy chợt cảm giác như là định mệnh sắp đặt.