Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 420

Cập nhật lúc: 2025-12-14 18:47:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vậy... cô nên cảm ơn ?

Viện trưởng vốn định hỏi kỹ cô về chuyện liên quan đến sức mạnh thần long, nhưng giờ dường như cũng cần hỏi nữa.

Chỉ là ông định hỏi, nhưng Khương Dư Dư điều hỏi ông.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh nơi lối núi, viện trưởng già chút ngẩn ngơ.

Ngày , cũng từng nhiều chặn ông tại lối núi , nhất định ông đồng ý với yêu cầu của đó.

" em hỏi sư phụ của em ở ."

Lời viện trưởng gần như ngay lập tức chặn lời Khương Dư Dư trong cổ họng. Cô há miệng, định gì đó, thì thấy ông cụ râu dài mặt dường như bất đắc dĩ vuốt râu: " thể cho em , bởi vì đây là nhân quả giữa em và sư phụ em. Có những chuyện, chỉ mới thể đích với em."

" em tìm thấy sư phụ ." Khương Dư Dư .

tìm sư phụ, cũng thể thấu vận mệnh của chính .

Sư phụ từng với cô, qua đời.

lẽ một ngày nào đó, bà sẽ xuất hiện.

Khương Dư Dư lúc đó hiểu ý câu là gì, nhưng khi cô hỏi kỹ hơn thì sư phụ biến mất.

"Hãy từ từ chờ, nên xuất hiện sẽ xuất hiện."

Viện trưởng đầy ẩn ý.

Người trong giới huyền môn, chuyện luôn chỉ một nửa, giữ một nửa.

Ngay cả bản Khương Dư Dư, đôi khi về vận mệnh cũng thường giữ điều gì đó.

khi những lời là chính ...

Khương Dư Dư đ.á.n.h với ông một trận.

Ừ, dùng lời viện trưởng thì là luận bàn.

Chỉ là ý nghĩ đó, khi chạm đến linh lực chảy quanh viện trưởng, lặng lẽ rút về.

Thôi .

Cô vốn cũng mong hỏi một câu là đáp án ngay.

chuyến , ít nhất cô xác nhận một chuyện.

Việc cô Học viện Đạo giáo đột ngột tuyển chọn chắc chắn là do sư phụ sắp đặt.

Cô từng nghĩ rằng đó là do chủ động chọn Học viện Đạo giáo, nhưng thực là sư phụ cô đến đây.

Không để cô tìm bà.

Mà là vì điều gì khác.

Chỉ là vì lý do gì, Khương Dư Dư vẫn rõ.

Bước con đường núi ánh chiều tà, Khương Dư Dư từng bước trở về ký túc xá.

 

Vừa đến tượng đá Bí Hí, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên.

Khương Dư Dư màn hình, là cuộc gọi từ Khương Tố.

Vừa bắt máy, đầu dây bên , giọng Khương Tố gần như thể chờ đợi: "Chị! Mai là cuối tuần , chị về nhà !"

Khương Dư Dư mới trở học viện đến một tuần, còn đang định cuối tuần bù đống bài tập nợ, vốn định về nhà cuối tuần .

giọng Khương Tố dường như điều gì đó đúng.

"Có chuyện gì ?"

"Có chuyện!" Giọng Khương Tố cố nén kích động: "Nhà xảy chuyện lớn , em với bà nội phát bệnh !"

Khương Dư Dư nhướng mày.

Phát bệnh?

Họ phát bệnh gì cơ?

Rất nhanh, cô lập tức bừng tỉnh.

Phát bệnh ngu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-420.html.]

Chỉ là Lộ Tuyết Khê biến mất thấy tăm , họ phát bệnh ngớ ngẩn kiểu gì ?

Khương Dư Dư vốn định bảo mặc kệ.

... nghĩ đến cổ phần công ty chia.

Khương Dư Dư thầm nghĩ, đúng là tiền thể dễ dàng mà lấy .

"Mai chị về."

Tiện thể về xem Lộ Tuyết Khê bắt .

Người còn tìm thấy , trong lòng Khương Dư Dư vẫn bất an.

Cảm giác như cô bỏ sót điều gì đó.

Thế là hôm , Khương Dư Dư lên xe do nhà họ Khương phái tới đón.

Cùng với cô còn Bạch Thuật.

Sáng nay Bạch Thuật chủ động cùng cô về nhà họ Khương, Khương Dư Dư chút bất ngờ.

Dù gì cũng là Bạch Thuật.

Người mà nếu cần xuống núi thì nhất quyết rời khỏi sơn môn.

là để "tái khám" cho bà cụ, nhưng Khương Dư Dư tin.

"Lý do thật là gì?" Khương Dư Dư hỏi.

Bạch Thuật lén liếc cô một cái, một lúc mới nhỏ giọng : "Viện trưởng ... cho sư xây phòng vui chơi cho thú cưng..."

Còn giữ hộ tiền một triệu .

Ban đầu Bạch Thuật ý kiến gì, vì đây thù lao chữa bệnh của cũng đều do viện trưởng giữ hộ.

Cậu cần gì, viện trưởng đều mua cho.

Bản Bạch Thuật cũng bận tâm chuyện tiền bạc.

, nhớ Tiêu Đồ : "Số tiền bố giữ hộ cuối cùng đều biến mất hết đấy. Tiền của tự giữ, như nếu viện trưởng thương , cho xây phòng vui chơi thì vẫn thể tự xây, xây mười cái luôn!"

Bạch Thuật nghĩ đến lời Tiêu Đồ , hiếm khi tỏ vẻ buồn bã, cái đầu tròn trĩnh rũ nhẹ xuống ngực.

"Viện trưởng thương sư ."

Khương Dư Dư: ...

Chuyện khó đó.

Chiếc xe chạy gần hai tiếng cuối cùng cũng đến nhà họ Khương.

Khương Dư Dư dắt Bạch Thuật xuống xe, thấy trong garage đậu một chiếc xe lạ.

Tuy cô nhận chính xác hết tất cả xe trong nhà, nhưng ít nhất cũng thấy quen mắt, chiếc thì xa lạ.

Không nghĩ ngợi nhiều, Khương Dư Dư dắt Bạch Thuật trong, nhưng khi ngang qua vườn hoa, cô bất chợt dừng bước.

Cô thấy một , một quen hẳn là . Đó là em gái của Lộ Tuyết Khê, Lộ Tuyết Tình.

Lúc trong vườn hoa.

Bà cụ nhà họ Khương đang Lộ Tuyết Tình đỡ , một tay chống gậy, bước vô cùng chậm rãi.

Bà cụ liền bảy tám bước, mặt lập tức nở một nụ hiếm thấy.

Lộ Tuyết Tình bên cạnh càng vui mừng reo lên: "Bà ơi, bà giỏi quá! Hôm nay còn nhiều hơn hôm qua ba bước nữa đấy! Ngày mai chắc chắn bà thể bình thường !"

Giọng Lộ Tuyết Tình ngọt như mật, thêm khuôn mặt trẻ trung dễ thương, một lời khen lập tức khiến bà cụ vui vẻ tươi . Khương Dư Dư thoáng qua, còn tưởng thấy dáng vẻ bà cụ lúc Lộ Tuyết Khê bên cạnh.

Lập tức cô hiểu vì Khương Tố sốt ruột đến .

Quả thật là "tái phát bệnh".

Hơn nữa cái bệnh ngớ ngẩn còn phát cùng một dòng họ.

Khương Dư Dư và Bạch Thuật giữa đường, bà cụ và Lộ Tuyết Tình đương nhiên cũng thấy hai . Thấy Khương Dư Dư, nụ mặt bà cụ khựng , động tác đang sang Lộ Tuyết Tình cũng tỏ vẻ lúng túng.

 

 

 

Loading...