Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 45
Cập nhật lúc: 2025-12-14 14:52:35
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bị ép hẹn hò với Quan Nhị Nhị vì cô? Anh tưởng đang kịch bản cho một bộ phim tình cảm cũ rích ?
Ánh mắt Bùi Viễn Trình lóe lên một tia lúng túng, định mở miệng giải thích, nhưng Khương Dư Dư từ từ nâng cửa kính lên, lạnh lùng bảo tài xế lái xe .
Nhìn theo chiếc xe dần xa, trong mắt Bùi Viễn Trình ánh lên vẻ hổ và phẫn nộ.
Đối với , đây là cái cớ!
Rõ ràng đang tạo cơ hội cho cô!
Anh nghĩ rằng bụng đưa một chiếc thang, với sự si mê của cô dành cho , lẽ cô nắm lấy ngay lập tức.
Với phận hiện tại của cô, dù cô yêu cầu chia tay Quan Nhị Nhị ngay lập tức, cũng sẽ đồng ý.
Thế mà...
Cô điều đến mức .
là leo lên nhà họ Khương thì khác hẳn mà. ...
Trên xe, ngay khi cửa kính đóng , Khương Dư Dư quăng Bùi Viễn Trình khỏi suy nghĩ của .
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên bên tai, cô mở xem, ánh mắt động.
"Chú Hải, đừng về nhà họ Khương vội, đưa cháu đến một nơi."
Tài xế phía lên tiếng đáp, theo địa chỉ Khương Dư Dư đưa, xe chạy thẳng đến một khu phát triển ở ngoại ô.
Dù là khu phát triển, nhưng do việc thu hút đầu tư thuận lợi, khu vực xung quanh trông khá vắng vẻ.
Chú Hải cảnh vật xung quanh, chút lo lắng.
"Cô chủ, cô đến đây gì ? Hay là để cùng cô?"
Chú Hải là tài xế do Khương Hoài sắp xếp riêng, ngoài việc lái xe, chú Hải còn nhiệm vụ bảo vệ sự an của cô chủ.
"Không , chú chỉ cần đợi ở ngoài là ." Khương Dư Dư ngừng một chút, tiếp: "Cháu thể sẽ ngay, chú thể tìm chỗ nghỉ ngơi , hoặc về cũng ."
Chú Hải , nghiêm túc : " sẽ đợi cô ngay bên ngoài."
Thấy ông kiên quyết, Khương Dư Dư cũng ép buộc, cô bước thẳng khu phát triển.
Đi qua hai tòa nhà hoang tàn, cô tiến một tòa nhà gạch đỏ nhỏ bé giữa khu vực.
Bước trong xuống , băng qua một hành lang dài, khi mở cánh cửa cuối cùng, khung cảnh bên trong khác biệt.
Tầng hầm rộng lớn, nhưng là một sàn đấu giá ngầm trang trí xa hoa. Dù diện tích lớn, nhưng bên trong quá ba trăm .
Một phục vụ tiến lên hỏi với thái độ cung kính: "Cô gì ơi, xin vui lòng xuất trình thư mời."
Khương Dư Dư định mở miệng thì một giọng nam trầm ấm từ lối khác vang lên: "Cô là khách của ."
Người phục vụ thấy đến, thái độ càng thêm kính cẩn: "Hành trưởng."
Người đàn ông gọi là hành trưởng vẻ ngoài yêu dị, thoạt khiến khó phân biệt nam nữ, đôi mắt hồ ly xinh ẩn chứa nét đào hoa phóng đãng.
Anh mặc một bộ trường sam màu tím đậm may đo tinh xảo, mái tóc dài quá cổ tùy ý buộc , cả toát lên một phong vị huyền bí phương Đông.
Nhìn Khương Dư Dư, khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng ngoắc tay với cô.
Động tác tràn đầy mập mờ.
Khương Dư Dư quen với tính cách của , cô thẳng theo một căn phòng phía nhà đấu giá.
Căn phòng bày trí theo phong cách cổ xưa, thể thấy rõ là hợp với khí chất của .
Một tấm bình phong chia căn phòng thành hai nửa, một bên là khu tiếp khách, bên dường như là khu trưng bày vật phẩm, chứa đủ loại đồ sắp đưa đấu giá. Khác với những nhà đấu giá chuyên về đồ cổ tác phẩm nghệ thuật thông thường, những món đồ bày bán ở đây đa dạng.
Chỉ cần bạn , chỉ cần thì đều thể giao dịch.
Nếu bạn mà , cũng thể tìm cách giao dịch giúp bạn.
"Thứ cần ?"
Vừa bước phòng, Khương Dư Dư chờ nổi mà lên tiếng hỏi.
Dịch Trản liếc mắt dáng vẻ "nóng vội" của cô, chỉ nhếch đuôi mắt, đó xoay lục tìm trong khu trưng bày, tìm lẩm bẩm.
"Cái ... ."
"Cái cũng ."
"À, hóa khúc xương ở đây..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-45.html.]
"Cái hộp ... Ồ, tìm thấy ."
Dịch Trản cầm một chiếc hộp dài bước , đôi mắt hồ ly lóe lên nét tinh quái, cô : " chắc đây thứ cô cần , tự xem ."
Vừa , mở hộp .
Bên trong hộp, là một nhánh cây khô.
Một nhánh đào đen sạm, còn gọi là gỗ đào sét đánh, trong giới huyền môn xem như một pháp khí trừ tà.
Gỗ đào sét đ.á.n.h khó tìm, huống hồ thứ Khương Dư Dư là một nhánh gỗ đào sét đ.á.n.h nghìn năm.
Pháp khí chứa sức mạnh của sấm sét nghìn năm như , ở bất kỳ thế gia huyền môn nào cũng đều là bảo vật truyền đời. Vậy mà Dịch Trản thực sự thể tìm .
Chỉ luồng khí chớp giật lượn lờ quanh nhánh gỗ cũng thể thấy đây vật tầm thường.
Tiếc rằng...
"Đây nhánh mà cần."
Biểu cảm đầy tự tin của Dịch Trản lập tức xuất hiện vết rạn, trừng mắt cô.
"Cô gỗ đào sét đ.á.n.h nghìn năm hiếm đến mức nào ? Có thứ là may lắm !"
Anh đẩy món đồ về phía cô: "Hay là cô kỹ , dù thì cành cây nào trông cũng na ná cả."
Khương Dư Dư chẳng buồn liếc mắt, lập tức đẩy thứ đó trở , giọng nghiêm túc.
" chắc chắn. Cành của giống như thế . Hơn nữa, ngay từ đầu cũng , tìm thứ để lấy pháp khí."
Mà là để tìm sở hữu pháp khí .
Sư phụ của cô.
Người hứa sẽ ở bên cô đến năm mười tám tuổi, mà cuối cùng đột ngột biến mất dấu vết.
Dù cô bói toán, suy tính thế nào, cũng thể tìm dù chỉ một chút khí tức của .
Như thể, từng tồn tại thế gian .
Bây giờ, ngoài cách tìm kiếm manh mối từ những pháp khí mà sư phụ từng mang theo, cô còn phương pháp nào khác để tìm .
Dịch Trản thấy cô quả quyết như , bèn bĩu môi một tiếng, món gỗ đào sét đ.á.n.h nãy còn nâng niu, giờ tiện tay ném lưng.
"Chậc, tốn công vô ích."
Nghe thấy hộp gỗ ném xuống bàn phát tiếng "bịch" trầm đục, lòng Khương Dư Dư thắt .
Dù cành cô cần, nhưng đó vẫn là một nhánh gỗ đào sét đ.á.n.h nghìn năm đó!!
Đây cách mà nên đối xử với một bảo vật huyền môn !
Mau xin nó ngay!...
Nhà họ Quan.
Kể từ đêm Quan Bảo Thành điên cuồng đập phá đồ cổ trị giá gần chục triệu trong nhà, khi tỉnh táo , cả ông liền suy sụp.
Thêm đó, tại bữa tiệc, Khương Vũ Thành công khai tuyên bố chặn đường, hợp tác gì với nhà họ Quan nữa. Trong hai ngày qua, một loạt công ty hợp tác với Quan Thị cũng lượt chấm dứt hợp đồng.
Quan Bảo Thành đổ bệnh ngay lập tức.
Bạch Thục Cầm thậm chí còn bệnh sớm hơn, về đến nhà đêm đó gục xuống.
Nhà họ Quan đột nhiên hai ngã bệnh, Quan Khải Thâm đành tạm thời tiếp quản công việc của công ty, bận đến mức lấy một giây để nghỉ ngơi. hôm qua, ngay khi rời khỏi công ty bao lâu, bất ngờ gặp t.a.i n.ạ.n giao thông, gãy cánh tay.
So với ba , tình trạng của Quan Nhị Nhị còn tệ hơn.
Cô liên tục gặp cùng một cơn ác mộng suốt hai ngày liền.
Bầu trời tối đen, sân thượng một tòa nhà học bỏ hoang, thiếu nữ với phần gần như m.á.u nhuộm đỏ, đôi mắt tuyệt vọng và khẩn cầu cô chằm chằm.
Cuối cùng, cánh cửa sân thượng cô vội vã đóng sầm .
Bên tai dường như vẫn còn vang vọng tiếng ai oán của thiếu nữ : "Cứu ... xin cô... cứu với..."
Giọng đó như thể đang vang ngay bên tai cô .
Quan Nhị Nhị choàng mở mắt, bỗng phát hiện bên cạnh giường , thiếu nữ đẫm m.á.u đang ngay đó. Đôi mắt cô tràn ngập m.á.u lệ, gắt gao trừng thẳng ...
"A a a a a!!"