Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-12-14 14:52:36
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiếng hét chói tai của Quan Nhị Nhị vang vọng khắp biệt thự nhà họ Quan giữa đêm khuya.

Không bao lâu , cửa phòng mở , Bạch Thục Cầm dù đang bệnh tật, vẫn cố gắng lê bước nhanh đến bên cô .

"Nhị Nhị... Nhị Nhị, con ? Ác mộng ?"

Quan Nhị Nhị lập tức nhào lòng Bạch Thục Cầm, gào lớn.

Bạch Thục Cầm nhẹ nhàng vỗ về cô , giọng tràn đầy thương xót: "Đừng sợ, Nhị Nhị, , con gặp ác mộng đúng ?"

Quan Nhị Nhị vẫn ôm chặt lấy Bạch Thục Cầm, chỉ thể thút thít gật đầu.

Chỉ thấy Bạch Thục Cầm khẽ kéo cô khỏi lòng một chút, giọng vẫn dịu dàng như : "Vậy ... con mơ thấy ?"

Khoảnh khắc Quan Nhị Nhị ngẩng đầu lên, gương mặt Bạch Thục Cầm bỗng biến thành khuôn mặt trắng bệch đầy m.á.u lệ của thiếu nữ .

"A a a a a!!"

Tiếng hét một nữa x.é to.ạc gian trong biệt thự.

Ngay đó, Quan Bảo Thành bước , Quan Nhị Nhị tiếp tục kể lể, nhưng , gương mặt của Quan Bảo Thành cũng biến thành diện mạo của thiếu nữ .

Quan Nhị Nhị gần như phát điên.

Hai ngày liên tiếp đều là những cơn ác mộng lồng ghép khiến tinh thần của cô sụp đổ. Đến mức cô thể phân biệt là mơ, là thực nữa.

Cho nên, khi thấy Bạch Thục Cầm trong lúc tỉnh táo, phản ứng đầu tiên của cô là chộp lấy vật gần nhất và ném thẳng về phía bà .

Không dám tiếp tục ở trong nhà, Quan Nhị Nhị quần áo vội vàng lao ngoài.

nhận , phía biệt thự dường như một đám mây đen dày đặc bao trùm. Mặc dù đang giữa mùa hè rực rỡ, ánh nắng chói chang lấy một tia chiếu nhà họ Quan.

Mà ngay khi Quan Nhị Nhị rời , bóng đen bám lưng cô bắt đầu tỏa những làn khí đen u ám, vương vãi từng nơi cô bước qua.

Bên , Bùi Viễn Trình mới Khương Dư Dư lạnh nhạt, khi trở về nhà sắc mặt vẫn còn u ám.

Anh bước xuống xe, bỗng một bóng lao thẳng về phía .

Đôi mắt đỏ hoe, quầng thâm trĩu nặng, sắc mặt vàng vọt, trông chẳng khác gì ác quỷ.

Khoảnh khắc đó, Bùi Viễn Trình thực sự tưởng rằng gặp ma giữa ban ngày, theo phản xạ liền giơ tay đẩy .

Cho đến khi thấy một giọng quen thuộc, đầy tủi gọi tên : "Anh Bùi!"

Bùi Viễn Trình sững , hóa mặt chính là Quan Nhị Nhị!

Anh cô gái mặt với dáng vẻ như hai ngày hai đêm ngủ, tinh thần suy kiệt đến mức chẳng còn chút hình ảnh nào của một cô chủ nhà họ Quan, khóe miệng giật giật: "Em gì mà nông nỗi ?"

Quan Nhị Nhị giày vò tinh thần suốt hai ngày qua, hỏi , cô lập tức ấm ức òa .

Vừa nhào lòng Bùi Viễn Trình: "Anh Bùi, hai ngày nay em liên tục gặp ác mộng, em sắp chịu nổi nữa , hu hu hu..."

Bùi Viễn Trình khỏi cảm thấy phiền phức.

Trước khi gặp Khương Dư Dư, vẫn cho rằng lựa chọn của là chính xác nhất.

khi gặp , mới nhận Quan Nhị Nhị mặt thật sự chẳng thể so bì với cô ở bất kỳ điểm nào.

Ngoại hình bằng.

Tính cách bằng.

Bây giờ, ngay cả xuất cũng sánh .

Bùi Viễn Trình bắt đầu cân nhắc liệu nên dứt khoát từ bỏ Quan Nhị Nhị, đặt cược một duy nhất .

Anh từng nghĩ rằng một vị trí quan trọng trong lòng Khương Dư Dư, chỉ cần cho cô một cơ hội, cô nhất định sẽ vui vẻ chấp nhận bạn gái .

thái độ của cô hôm nay khiến nhận bản nghĩ quá đơn giản.

Chỉ suông thôi thì lẽ đủ để khiến Dư Dư tin tưởng.

Anh thể hiện bằng hành động thực tế.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-46.html.]

Và điều đầu tiên chính là... cắt đứt với Nhị Nhị.

Quan Nhị Nhị những gì Bùi Viễn Trình đang nghĩ trong lòng, chỉ ôm lấy kể lể liên tục về những cơn ác mộng của .

chỉ rằng sợ hãi, nhưng lời lẽ rối rắm đến mức chẳng hiểu nổi một chữ.

Chỉ cảm thấy cô thật sự quá yếu đuối.

Chỉ là một cơn ác mộng thôi, mà cũng cần dỗ dành.

Nghĩ đến đây, Bùi Viễn Trình càng chắc chắn rằng một cô chủ yếu ớt như cô phù hợp với .

Sau khi quyết định xong, dứt khoát đẩy Quan Nhị Nhị .

"Nhị Nhị, đừng nữa. Lên xe , chúng đến chỗ khác chuyện."

Trước biệt thự nơi riêng tư, mà nếu quyết định chia tay, Bùi Viễn Trình đương nhiên sẽ dẫn cô nhà , càng để chuyện dây dưa giữa hai truyền ngoài.

Quan Nhị Nhị chỉ nghĩ đến những cơn ác mộng của , để ý đến việc chọn xa mà về nhà, ngoan ngoãn theo lên xe.

Vừa trong, cô vẫn bám chặt lấy cánh tay Bùi Viễn Trình, trông vô cùng phụ thuộc.

Bùi Viễn Trình chút bất đắc dĩ, đồng thời trong lòng dâng lên chút áy náy.

Một cô gái chỉ mỗi trong tim, nếu chia tay với Quan Nhị Nhị, cô sẽ đau lòng đến mức nào đây?

... chuyện thể tránh .

Nghĩ , lập tức thu tất cả sự kiên nhẫn, quyết tâm dù chia tay cũng cho thật đàng hoàng.

"Nhị Nhị, thực em đến tìm thì cũng định tìm em."

Quan Nhị Nhị ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm quầng lộ rõ: "Em mà, vẫn luôn nghĩ đến em."

Bùi Viễn Trình quầng thâm mắt cô , cảm thấy thật sự thể nổi nữa, khẽ ho một tiếng, vẫn cố gắng rút tay khỏi tay cô .

"Anh chuyện với em."

Cả hai đều nhận rằng, những luồng khí đen quanh Quan Nhị Nhị bám lên cánh tay Bùi Viễn Trình khi Quan Nhị Nhị ôm . Dù lúc rút tay , những sợi khí đó vẫn quấn chặt như tơ nhện.

Quan Nhị Nhị cuối cùng cũng nhận thấy thái độ khác lạ của .

cẩn thận hỏi: "Anh Bùi... gì với em?"

Bùi Viễn Trình thở dài, : "Nhị Nhị, nghĩ rằng... chúng hợp ."

Vừa dứt lời, đợi Quan Nhị Nhị phản ứng, tài xế phía bỗng nhiên kinh hãi hét lên một tiếng.

Cả hai theo bản năng đầu , chỉ thấy một chiếc xe lao thẳng về phía họ...

"Rầm!"

Hai chiếc xe đ.â.m sầm .

Âm thanh va chạm kinh hoàng vang vọng khắp cả con phố.

Bạch Thục Cầm và Quan Bảo Thành nhận điện thoại vội vàng đến bệnh viện thì lúc Quan Nhị Nhị và Bùi Viễn Trình đưa khỏi phòng phẫu thuật.

Quan Nhị Nhị gãy xương ở hai chân với mức độ khác và chấn động não nhẹ.

Bùi Viễn Trình đỡ hơn, chỉ gãy một cánh tay, chính là cánh tay đó Quan Nhị Nhị ôm lấy.

Điều kỳ lạ là, hai chiếc xe va chạm trực diện, đáng lẽ tài xế là chịu tác động lớn nhất, nhưng chỉ thương nhẹ, bôi thuốc, băng bó xong còn chẳng cần viện để theo dõi.

Lúc , Bạch Thục Cầm chẳng còn tâm trí mà quan tâm đến tài xế, bà Quan Nhị Nhị giường bệnh với gương mặt tái nhợt, đau lòng đến mức nước mắt sắp trào . Cơ thể vốn yếu ớt của bà chao đảo một cái, may mà y tá bên cạnh kịp thời đỡ lấy.

"Nhị Nhị, con gái đáng thương của , con đang yên lành ở nhà ngoài? Nếu con xảy chuyện gì thì sống đây..."

Bạch Thục Cầm nức nở, Quan Bảo Thành vốn đau đầu, giờ càng nhức óc hơn, bực bội quát thấp giọng: "Được , chẳng vẫn còn sống đây ?!"

Bạch Thục Cầm chịu nổi, lập tức to giọng phản bác: "Chân cũng gãy mà còn gọi là ?! Tài xế nhà họ Bùi khi nào cố ý ? Nếu thì tại ba cùng xe mà mỗi con gái em là thương nặng nhất?!"

 

 

 

 

Loading...