Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 470

Cập nhật lúc: 2025-12-14 18:48:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cái gì mà cái gì, hiểu ngươi gì."

Chuột tinh còn định quanh co, giây thấy Khương Dư Dư lạnh lùng giơ một tấm bùa gọi sét , ánh mắt mang theo cảnh cáo.

Chuột tinh:...

Giỏi lắm, dọa bằng bùa gọi sét.

cơ thể nó thành thật chỉ tay sang một hướng: "Chạy về phía đó ."

Khương Dư Dư ánh mắt sắc lạnh, dùng một đạo phù chú định chuột tinh tại chỗ, ném một câu bảo Chử Bắc Hạc đợi tại chỗ, cầm kiếm gỗ đào đuổi theo hướng chỉ.

Chử Bắc Hạc bỏ , lập tức bước theo. chợt nghĩ điều gì, đôi mắt đen chuột tinh với ánh cảnh cáo.

Chuột tinh lập tức cảm thấy một luồng áp lực xa lạ ập đến,

Chuột khổng lồ run bắn, lông như dựng , run rẩy mở miệng: "Ta, chạy..."

Mấy ... đều là thứ gì thế !

Phía bên , vì sự đổi rõ rệt của quỷ vực, những chơi chờ tại chỗ rõ ràng đều nảy sinh hy vọng.

"Nhìn thấy ... Có thể thấy thế giới bên ngoài! Chúng thể về nhà !"

"Hu hu hu! về với !"

Một đám chơi chìm trong niềm vui sống sót tai họa, nhiều ôm òa.

Tạ Vân Lý và mấy khác cũng thấy sự sụp đổ của quỷ vực, lòng cũng dâng trào niềm vui: "Có Dư Dư gì đó ?"

" ? Hay là chúng tìm cô ?"

Mấy đang bàn bạc thì bỗng trong đám đông tiếng gọi vui mừng: "Chị kìa!"

Tất cả đều theo hướng phát âm thanh, liền thấy một bóng quen thuộc đang cầm kiếm gỗ đào, chậm rãi bước tới từ phía ngược sáng.

Ánh sáng từ bên ngoài ngừng chiếu rọi , tỏa từng vầng sáng rực rỡ quanh cô.

Cảnh tượng khiến ánh mắt vô thức thu hút.

Anh phim từ đầu đến giờ chẳng chút tồn tại nào, chui từ , giờ nhanh chóng dựng máy , lập tức nhắm thẳng bóng dáng .

Khoảnh khắc , trong mắt tất cả , cô như một vị thần.

Khán giả đang theo dõi buổi livestream cuối cùng cũng thấy hình ảnh trở thì trông thấy cảnh tượng .

thấy rõ gương mặt vì ngược sáng, đều nhận cô là ai.

Khương Dư Dư.

trở về. ...

Lúc Khương Dư Dư đến thì thấy tất cả đang trông ngóng cô.

Khí tức của tất cả đan xen, căn bản phân biệt khí tức của hệ thống.

Quỷ vực đang sụp đổ, dần dần kết nối với thế giới bên ngoài. Nếu khí tức thật sự là của hệ thống thì giờ lẽ nó cũng chạy thoát.

Trong lòng Khương Dư Dư dâng lên một cảm giác nặng nề.

Khi xưa tốn bao công sức mới tiêu diệt hệ thống, nếu trong tình huống như thế mà nó vẫn thoát ...

Nghĩ tới khả năng đó, mắt Khương Dư Dư thoáng tối sầm .

Trận chiến thật sự tiêu hao linh lực quá mức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-470.html.]

Bước chân cô đột nhiên khựng , cơ thể loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống đất.

"Chị!"

"Dư Dư!"

"Tiểu hữu Khương!"

Mọi đồng loạt kinh hô, sắc mặt đều đổi, nhưng kịp lao tới thì lưng Khương Dư Dư bất ngờ xuất hiện đôi cánh tay đỡ lấy cô khi cô sắp ngã.

Trước mắt Khương Dư Dư tối sầm, nhưng vẫn thể thấy những tia sáng vàng kim lấp lánh mặt.

"Chử Bắc Hạc..."

Cô khẽ gọi .

"Là đây."

 

Tạ Vân Lý nhanh chóng bước tới, thấy gương mặt tái nhợt của Khương Dư Dư, liền mở miệng : " chút y lý, giao cô cho ."

Nói xong vươn tay định đón lấy cô từ trong vòng tay của Chử Bắc Hạc, nhưng chạm thì kéo mạnh từ phía .

Khương Tố kéo , còn quên nhắc: "Sư Tạ, đó là rể !"

Dám giành từ tay rể , sư Tạ đúng là tình hình.

Tạ Vân Lý ngẩn , nhất thời hiểu " rể" nào đây.

Bên cạnh, Thương Lục và Tề Thiên Khải vốn cũng định giúp một tay, liền nhanh chóng rụt tay . Họ về phía Chử Bắc Hạc, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Anh rể của Khương Tố?

Vậy chẳng là...

Trời ơi.

Thì là thật!

Chử Bắc Hạc hề phản bác tiếng gọi " rể" của Khương Tố, chỉ lạnh nhạt liếc Tạ Vân Lý, đầu tiên vươn tay , : "Không cần phiền. Vị hôn thê của , sẽ chăm sóc."

Nói xong cúi , dứt khoát bế cô lên.

Hành động đột ngột khiến Khương Dư Dư hoảng, lập tức tỉnh táo hơn. Cô ánh sáng vàng mắt, theo bản năng vùng vẫy: " ."

Bị bế thế trông cô yếu đuối quá.

Ừm, dù bây giờ đúng là cô yếu thật, nhưng cũng đến nỗi nổi.

Chử Bắc Hạc hề ý định thả cô xuống, chỉ trầm giọng : "Đừng cử động, em cần nghỉ ngơi."

Khương Tố thấy thế cũng khuyên: "Chị, chị rể !"

Khương Dư Dư: ...

Cô vốn định hỏi: " rể" là cái gì , nhưng chẳng còn sức mà tranh cãi, cảm giác cơ thể đúng là đang mệt, cô đành từ bỏ kháng cự.

Thôi kệ, cứ thế .

Thấy cô cam chịu, Chử Bắc Hạc khẽ , nhưng nụ nhạt ánh sáng vàng kim che khuất, đó nhấc chân thẳng ngoài.

Đi ngang qua đám bạn nhỏ của Khương Tố, dù chúng vẫn ngơ ngác, nhưng vẫn theo bản năng đồng thanh chào: "Chào, chào rể!"

 

 

Loading...