Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 504
Cập nhật lúc: 2025-12-14 18:49:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chỉ là tìm chị, hỏi nếu lấy m.á.u thì sẽ thế nào. Em y như chị dặn."
Khương Tố ngừng một chút, nhịn mà hỏi: "Chị, Trừng sẽ chứ?"
Dù khiến khó chịu, nhưng dù cũng là ruột .
Nếu thật sự xảy chuyện, bố cũng sẽ buồn.
Thấy vẫn còn lo lắng, Khương Dư Dư chỉ đáp: "Không , đến mức mất mạng."
Cô xong, dừng một lúc tiếp: "Nếu thể nhận Chu Á Á điều gì đó đúng và chủ động tránh xa thì sẽ đến mức tệ nhất."
Nghe , Khương Tố định nếu cần thì sẽ với bố , bắt buộc liên lạc với Chu Á Á nữa.
Dù cũng rõ Chu Á Á vấn đề gì.
chị cô vấn đề thì chắc chắn là .
Như thấu suy nghĩ của , Khương Dư Dư : "Dựa sự ép buộc bên ngoài để tách hai thì tác dụng. Chỉ khi chủ động nhận điểm bất thường và tự rời xa mới tác dụng."
Ám thị của Chu Á Á lên kèm theo sức mạnh ngôn linh. Dù cô dùng ngoại lực giúp xua tan, nhưng nếu nội tâm thoát khỏi ám thị thì cũng vô ích.
Chỉ cần Chu Á Á một câu, thể rơi bẫy ngay lập tức.
Khương Dư Dư tốn công nhiều .
Thà để ăn một bài học lớn luôn cho .
Sau khi dặn dò Khương Tố vài câu, Khương Dư Dư mới tắt video.
Cô mở nền tảng thông tin, trang chủ đang phát sóng tin tức về chuỗi động đất liên tiếp xảy ở một khu vực nào đó.
Người từ các giới đang tổ chức cứu trợ và quyên góp vật tư, Khương Dư Dư suy nghĩ một chút, trích mười triệu từ cổ tức tập đoàn tháng để quyên góp.
Rồi cô mở giao diện WeChat.
Khung trò chuyện ghim cùng là với Chử Bắc Hạc.
Khương Dư Dư cũng nhớ ghim từ lúc nào.
khi mở , trong khung trò chuyện là hai tin nhắn gần đây cô gửi, Chử Bắc Hạc hề phản hồi.
Chuyện đây từng xảy .
Chử Bắc Hạc, gặp chuyện gì ?...
Một nơi nào đó, cách khu vực xảy động đất vài trăm dặm, tại một dãy núi.
Chử Bắc Hạc đặt một tay lên mạch đất, quanh là ánh sáng vàng kim lấp lánh, từng điểm ánh sáng chầm chậm thấm lòng đất từ cơ thể .
Ánh sáng dần thấm , lớp vỏ núi như xoa dịu, đang từ từ trở nên định .
Ly Thính bên cạnh, thấy ánh sáng quanh yếu trông thấy thì nhịn : "Đủ , giờ còn là bản thể, cưỡng ép sửa chữa mạch đất sẽ tiêu hao quá mức đấy. Nếu để mấy lão già thấy bộ dạng hiện tại của chắc chắn sẽ nhân cơ hội gây chuyện."
Thật còn khuyên trở bản thể. Cái cơ thể hiện tại quá nhiều giới hạn, hiểu nghĩ gì mà cứ nhất quyết giữ phận .
Thấy Chử Bắc Hạc thèm để ý lời , Ly Thính nhịn lườm một cái.
"Nếu thì từ từ cũng mà, khu động đất tương đối định, mỗi ngày sửa một chút cũng đủ ."
Ly Thính lẩm bẩm, vốn nghĩ sẽ đáp .
Không ngờ Chử Bắc Hạc lên tiếng: "Không ."
Anh xử lý xong chuyện ở đây càng sớm càng .
Không chỉ vì dân trong vùng động đất sớm yên , mà còn vì... sinh nhật cô sắp đến .
Anh cố gắng về kịp. ...
Một ngày sinh nhật của Khương Dư Dư.
Cả nhà họ Khương trang hoàng từ xuống .
Bởi vì đây là sinh nhật đầu tiên của Khương Dư Dư khi trở về nhà họ Khương, nên từ ông cụ Khương đến Khương Vũ Thành đều vô cùng coi trọng.
Khương Trừng khi thức dậy cảm thấy cơ thể suy nhược.
Giống như tình trạng cơ thể yếu thường thấy ở lâu ngày tập thể dục, nhưng rõ ràng mỗi tuần đều dành thời gian luyện tập.
Anh bực bội vò đầu, lê dép phòng tắm, đối diện với hình ảnh ngày càng xa lạ trong gương, bắt đầu cúi rửa mặt.
Đánh răng, rửa mặt, cuối cùng lau mặt qua loa, chuẩn xuống lầu.
Khi xuống cầu thang, một chị giúp việc đang lau dọn thấy , mắt tròn xoe: "Cậu là ai ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-504.html.]
Khương Trừng đầu nhận nhầm, tâm trạng càng khó chịu hơn.
"Chị kỹ xem, là ai?"
Anh nghiến răng , chị giúp việc kỹ thêm một chút, cuối cùng như chợt tỉnh ngộ: "Cậu Trừng, xin , nãy như hoa mắt ."
Khương Trừng gì thêm.
Mấy ngày nay, gần như quen với việc thỉnh thoảng khác nhận nhầm.
Không để tâm đến chị giúp việc nữa, Khương Trừng thẳng xuống lầu, việc đầu tiên là hỏi: "Khương Dư Dư khi nào thì về?"
Những ngày gần đây, thử tìm mấy "đại sư" để mong giải quyết chuyện bất thường xảy với bản , nhưng mấy đó một là chỉ lừa tiền, hai là giúp .
Giờ đây, hy vọng duy nhất của chỉ còn Khương Dư Dư.
Khương Tố mấy ngày nay cũng chẳng mấy dễ chịu với , thậm chí thi thoảng còn như xa lạ, chỉ đáp: "Chị em bận lắm, dù về cũng chẳng rảnh mà quan tâm đến ."
Khương Trừng lập tức sầm mặt, nhịn mắng: "Khương Tố, em đang thái độ gì đấy? Anh là của em đấy!"
"Anh là em á?"
Khương Tố lập tức cãi : "Anh giống em chỗ nào? Nhìn bộ dạng dạo xem, trông như một tên thất bại ."
Khương Trừng thì vô thức xuống bộ quần áo đang mặc, mặt lập tức sa sầm.
Không một lời, lên lầu, tùy tiện chọn một bộ đồ cũ từ tủ quần áo đây của .
Anh phát hiện, gần đây chỉ cần lơi lỏng tinh thần là sẽ vô thức thể hiện một thói quen hoặc sở thích khác thường nay từng .
Như thể trong còn một khác.
Hoặc là đang dần trở thành một khác.
Không dám nghĩ đến khả năng đó, Khương Trừng ép bản tỉnh táo , lấy từ két sắt một chiếc dây chuyền sapphire mà trân quý.
Đây là mẫu thiết kế do chính tự tay và nhờ thợ thủ công nổi tiếng thế giới chế tác, độc nhất vô nhị cầu.
Khương Trừng tất nhiên hiểu rõ, nếu trực tiếp đến nhờ Khương Dư Dư giúp đỡ, chắc cô để ý đến .
Anh tính toán .
Nhân dịp sinh nhật cô, sẽ tặng quà.
Dù Khương Dư Dư lạnh lùng đến cũng thể phớt lờ .
Chỉ cần dỗ cô một chút, Khương Trừng tin .
Tối hôm đó, Khương Trừng tranh thủ lúc ăn xong bữa tối, lấy món quà .
Anh thể hiện dáng vẻ nhất của , giọng điệu cố gắng nhẹ nhàng: "Ngày mai là sinh nhật em, sẽ nhiều đến nên chắc em sẽ bận rộn tiếp khách. Anh tặng món quà cho em. Anh xem bộ váy mà cô đặt riêng cho em, sợi dây chuyền hợp với váy đó."
Khương Trừng tặng quà ngay mặt cả gia đình. Khương Vũ Tâm vì giúp chuẩn tiệc sinh nhật nên tối nay cũng đặc biệt về nhà.
Thấy Khương Trừng hiếm khi chủ động thiện như , bà cũng mỉm hưởng ứng: " thật đấy, dây chuyền hợp với bộ váy cô chuẩn cho cháu. Hay là mai đeo luôn nhé?"
Những khác trong nhà họ Khương cũng vui vẻ khi thấy em họ thiết nên phụ họa vài câu.
Tạ Ninh Ngọc thậm chí còn chủ động : "Dư Dư, thử đeo thử ?"
Trước ánh mắt đầy kỳ vọng của , Khương Dư Dư chỉ từ tốn cúi mắt, giọng điệu thản nhiên: " nhận."
Mọi đều sững sờ, Khương Trừng càng thể tin nổi: "Em nhận quà của ?"
Khương Dư Dư chỉ chằm chằm : " ."
Câu của cô khiến trong nhà họ Khương ai nấy sắc mặt đều phức tạp.
Bà nội Khương lập tức lên tiếng: "Dư Dư, bà họ cháu đây cháu vui. chuyện cũng qua , cháu cũng xin cháu , giờ còn chuẩn món quà chu đáo như thế, cháu như chẳng quá nhỏ nhen ?"
Vài nhà họ Khương như Khương Hoài nhíu mày, định lên tiếng, nhưng Khương Trừng sầm mặt, đột ngột dậy : "Em quý trọng món quà chuẩn riêng cho em thì cũng nhất thiết cố ép em nhận."
Anh đảo mắt quanh : "Mọi đều thấy đấy, là nó coi thường cháu, đừng là cháu cố tình đối đầu với nó nữa!"
Khương Trừng dứt lời, đang định cùng chiếc hộp trang sức thì lưng vang lên giọng điệu lạnh nhạt của Khương Dư Dư: "Món quà của , thật sự là chuẩn riêng cho ?"
Chú hai Khương Vũ Dân nhịn lên tiếng: "Dư Dư, cháu là , món quà chuẩn cho cháu thì còn cho ai ? Đừng bướng nữa, mau xin họ cháu ."
Khương Dư Dư chút d.a.o động, thậm chí còn về phía Khương Trừng, giọng lạnh như băng: "Anh đúng, đúng là coi thường thật. nhận quà của vì ghét , mà vì đây vốn là món quà chuẩn cho khác."
Lời cuối cùng đó khiến tất cả nhà họ Khương đều ngẩn , chỉ Khương Hoài là phản ứng nhanh nhất, đôi mắt vốn ngậm ý bỗng trở nên lạnh lùng.