"Hu hu hu hu..."
Anh mặc sức gào , để nỗi tuyệt vọng nhấn chìm từng chút, từng chút một, cho đến khi...
Giọng của Khương Tố vang lên mơ hồ bên tai: "Chị ơi, tự dưng em ?"
Rồi đó là giọng lạnh nhạt của Khương Dư Dư: "Có lẽ là cảm động bởi tinh thần việc chuyên nghiệp của chính ."
Khương Tố vẻ sửng sốt: "Anh em trong mơ còn cả tinh thần chuyên nghiệp ?"
Giọng hai từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng, Khương Trừng theo hướng âm thanh, giãy giụa, giãy giụa, cho đến khi mở bừng mắt.
Trước mắt là căn phòng quen thuộc đến mức lạ lẫm.
Khương Trừng ngẩn vài giây, đầu óc ù ù, dường như vẫn còn mắc kẹt giữa thực và mơ.
Một lúc lâu , giơ tay lên, sờ lên má .
Nơi đó ướt đẫm nước mắt.
Anh chấm một chút, l.i.ế.m thử.
Mặn, còn lạnh.
Bên cạnh, Khương Tố hành động của một cách đầy khó tin. dám lên tiếng, chỉ sang Khương Dư Dư, trong mắt chút lo lắng và bất an.
Tiêu , tiêu , chẳng lẽ trai mơ đến ngu luôn ?
Lúc , Khương Dư Dư mới từ từ dậy từ chiếc sofa nhỏ ở góc phòng, đến bên giường, lặng lẽ Khương Trừng đang đó.
Khương Trừng lúc mới thấy rõ hai trong phòng, cảm giác chấn động, chân thực chút nào. Anh chằm chằm Khương Dư Dư hồi lâu mới mở đôi môi khô khốc, khàn giọng hỏi cô: "Anh... , ?"
Khương Dư Dư chỉ : "Anh vẫn luôn ở đây."
Hàng mi Khương Trừng run rẩy, một lúc, sang Khương Tố, hỏi: "Bây giờ là tháng mấy?"
Khương Tố thì trợn tròn mắt, sang Khương Dư Dư: "Tiêu , chị ơi, em ngu !"
Khương Dư Dư thì mặt đổi sắc, chỉ thẳng Khương Trừng một giây, đó quả quyết : "Linh hồn còn nguyên vẹn, ngu."
Khóe miệng Khương Trừng co giật, đầu óc hỗn loạn dần dần tỉnh táo . Anh cố dậy, chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi như ngủ ba ngày ba đêm.
Anh cố chấp hỏi câu hỏi khi nãy, cho đến khi ngày là sinh nhật của Khương Dư Dư mới sững .
Vậy, tất cả những gì trải qua đó...
Chỉ là một giấc mơ?
tại giấc mơ đó chân thực đến ?
Thấy như , Khương Dư Dư cũng giấu giếm, chỉ tiện tay gỡ một lá bùa chăn của xuống, chỉ : "Tất cả những gì trải qua khi nãy là từ giấc mơ tạo cho ."
Cô xong, kịp để Khương Trừng phản ứng tiếp tục: "Dù là giấc mơ, nhưng phần lớn đều dựa hiện thực, thật sự trúng "thuật đổi mệnh". Anh Chu Á Á tính kế cũng là thật. Dĩ nhiên, nếu vẫn tin..."
"Anh tin."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-508.html.]
Khương Trừng khàn giọng ngắt lời cô. Anh cô, khóe mắt đỏ, như thể chất vấn nhưng sợ giọng quá lớn sẽ khiến cái gọi là hiện thực tan vỡ, về giấc mơ .
Anh chỉ thể kìm nén cảm xúc trong ngực, dùng giọng bình tĩnh từng để hỏi cô: " tại , em giúp thẳng luôn?"
Khương Dư Dư , nhướn mày hỏi : "Dựa ?"
Khương Trừng dáng vẻ lạnh lùng của cô, há miệng, nhưng nên lời.
" cho rằng chỉ khi thật sự nếm bài học thì mới điều."
Khương Dư Dư , lạnh giọng : "Khương Trừng, đây là cuối cùng giúp , vì là em họ gì cả, mà vì là nhà họ Khương. Thuật đổi mệnh giải . Nếu vẫn còn tỉnh mà tiếp tục dây dưa với Chu Á Á thì sẽ nương tay nữa."
Khương Dư Dư xong thì Khương Trừng thêm một nào, thẳng.
Khương Tố bóng lưng cô, Khương Trừng giường một lúc, cùng vẫn khẽ khàng khuyên nhủ: "Chị em thẳng thắn thật, nhưng chị thật sự vẫn luôn giúp . Nếu trách chị vì chị tạo một giấc mơ khiến chịu khổ thì... , em thật sự sẽ thất vọng về đấy."
Câu cuối cùng, thiếu niên với vẻ vô cùng nghiêm túc.
Khương Trừng chằm chằm Khương Tố. Ngay khi Khương Tố tưởng rằng trai sắp nổi giận thì Khương Trừng đột nhiên nhắm mắt, đó bình thản : "Anh , em ngoài ."
Khương Tố ngạc nhiên trai, thấy mặt biểu cảm đặc biệt gì mới ngập ngừng rời khỏi phòng.
Cửa phòng khép , thấy Khương Dư Dư đang bên ngoài. Vừa định mở miệng hỏi thì thấy cô giơ tay chỉ trong phòng, hiệu đừng gì.
Ban đầu Khương Tố thấy kỳ lạ, nhưng chẳng mấy chốc, thấy trong phòng truyền tiếng nghẹn ngào.
Khương Tố trợn to mắt, như dám tin.
Anh trai ... đang ?
Không chắc lắm nên thêm chút nữa.
Rồi, áp tai cửa, tiếng trong phòng ngày càng rõ. Ban đầu còn là tiếng nức nở kìm nén, dần dần biến thành tiếng gào nức nở.
Khương Tố ngẩn .
Cậu thể tin nổi vội sang Khương Dư Dư.
Từ khi nhận thức thế giới đến giờ, từng thấy Trừng rơi một giọt nước mắt nào.
Chị gái tạo giấc mơ gì cho ?
Trong mơ đến bừng tỉnh, tỉnh tiếp tục ?
Aiz...
là quá đáng sợ!...
Hải Thị, một khu dân cư nào đó.
Hà Tâm Nhụy đang tựa lòng Vương Hạo Thành, tận hưởng thời gian yên bình giữa hai .
Dạo gần đây, cô thể cảm nhận rõ rệt sự đổi tinh tế Vương Hạo Thành.