Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 510

Cập nhật lúc: 2025-12-14 18:49:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sự ân cần mà Hà Tâm Nhụy tưởng là chu đáo, nhưng trong mắt Vương Hạo Thành như khiến phát điên. Nhất là khi tiêu hết hơn hai trăm nghìn mấy món đồ , sợi dây thần kinh điều chỉnh trong đầu lập tức đứt phựt.

Chưa kịp suy nghĩ, tay vung lên tát mặt cô một cái: "Ai cho cô tiêu tiền như thế hả?"

Hà Tâm Nhụy bất ngờ tát một cái, cả sững sờ, đến mức rơi bộ vest trong tay mà cũng quên cả nhặt.

thể tin Vương Hạo Thành, vành mắt dần đỏ hoe.

Vương Hạo Thành ngay lúc tát rơi xuống tỉnh táo , ánh mắt từ hung dữ chuyển thành hối ngay lập tức.

"Không , Tâm Nhụy, ... cố ý..."

Hà Tâm Nhụy ôm má, bật ngay tại chỗ. Anh dám đ.á.n.h cô ...

Ngay cả bố cô cũng từng đ.á.n.h mặt cô !

Sao thể thế chứ?

lời giải thích nào, túm lấy túi xách định rời . Lúc Vương Hạo Thành tỉnh táo, lập tức ôm chặt cô , mặc kệ cô giãy giụa, ôm kéo cô trở phòng.

Anh ôm lấy cô , liên tục hối : "Tâm Nhụy, em đừng ... sai , thật sự cố ý, chỉ là thể kiềm chế bản , thật sự quá đau khổ..."

Thấy Hà Tâm Nhụy vẫn giãy nảy rời , Vương Hạo Thành dứt khoát tự tát một cái thật mạnh, đó buông cô , khổ: "Em , rời xa cũng , dù bây giờ cũng thể cho em cuộc sống như em mơ ước nữa... Tâm Nhụy, em cứ , cũng em liên lụy thêm."

Hành động đó của Vương Hạo Thành khiến Hà Tâm Nhụy nỡ rời nữa. Cô lập tức truy hỏi xảy chuyện gì.

Thấy cô lo lắng sốt ruột, trái tim mới xoa dịu đôi chút, cuối cùng, sự truy hỏi dai dẳng của cô , " ép buộc" sự thật.

Chuyện pháp thuật thất bại là thể giấu , vì giấu, chi bằng thẳng.

Anh thể trở thành con nhà giàu thì càng thể để mất Hà Tâm Nhụy thêm nữa.

"Pháp thuật thất bại , chỉ thể là Vương Hạo Thành, còn xứng với em nữa, đến cả đám cưới long trọng hứa cũng thể cho em ... còn tư cách gì giữ em bên nữa!"

Nói tới đây, giọng nghẹn ngào, thậm chí bật .

 

Cảm giác hổ và uất ức vì tát ban nãy trong lòng Hà Tâm Nhụy lập tức tan biến sạch khi . Cô ôm chầm lấy Vương Hạo Thành, : "Anh ngốc quá! Sao ngay từ đầu cho em sự thật? Lẽ nào em thể cùng vượt qua khó khăn ?"

"Anh Hạo Thành, em ! Em nhất định sẽ bỏ , đừng rời xa em."

Vương Hạo Thành để mặc cô ôm lấy , một lúc mới siết chặt cô , nhẹ nhàng lau nước mắt mặt cô đưa tay chạm lên bên má đang ửng đỏ, đau lòng hỏi: "Đau ?"

Hà Tâm Nhụy ngập ngừng một lúc lắc đầu.

Vương Hạo Thành lộ vẻ mặt đầy hối hận: "Tâm Nhụy, em tin , lúc nãy thật sự là nhất thời. Em mà, bao giờ động tay với phụ nữ, huống chi là với em!"

Anh do dự một chút, : "Tuy thuật chuyển mệnh thất bại, nhưng vẫn còn sót một thói quen và tính khí của Khương Trừng. Cái tát , thật sự do cố ý, lẽ là ảnh hưởng còn từ pháp thuật đó, Tâm Nhụy, em tin !"

Hà Tâm Nhụy tin , hơn nữa lý do đó cũng hợp lý. Trong lòng cô lập tức xóa sạch nghi ngờ, phụ họa: "Em tin , em cũng nghĩ . Cái tên Khương Trừng đó em tính khí nóng nảy, còn đ.á.n.h . Chắc chắn là do ảnh hưởng đến ."

Nói còn quên tỏ vẻ may mắn: "Anh Hạo Thành, may mà biến thành , nếu chắc em sẽ đau lòng."

Vương Hạo Thành kéo tay cô , đủ thứ lời an ủi. Thấy cô thật sự nguyện ý ở bên , bắt đầu dỗ dành: "Những bộ đồ hiệu đó chúng mua nổi nữa, ngày mai em đem trả nhé. Giờ chúng còn nhiều tiền, khi cũng thuê nổi chăm sóc nữa, ... thể em sẽ vất vả một chút , Nhụy Nhụy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-510.html.]

Nghe đến việc thuê nổi chăm sóc, sắc mặt Hà Tâm Nhụy chút do dự, nhưng đối diện ánh mắt dịu dàng tha thiết của Vương Hạo Thành, cô đành lòng từ chối.

Sau một lúc ngập ngừng, cô miễn cưỡng gật đầu đồng ý. ...

Nhà họ Khương.

Khương Trừng bước xuống lầu nhịn mà hắt mấy cái liền.

Anh vô thức quanh một vòng, chỉ sợ tiếng hắt quá lớn sẽ khiến kéo cái "giấc mộng chân thực" đó nữa.

Mặc dù suốt cả ngày hôm nay, xác định chắc chắn .

thật sự là cái giấc mộng đó cảm giác chân thực đến mức ám ảnh.

Đến bây giờ vẫn còn nhớ cảm giác đau dày khi xổm ngoài cửa ga tàu điện ngầm ăn bánh mì khô.

Rồi cả lúc gió mưa, giao đồ ăn, thi thoảng còn khách mắng mỏ, soi mói...

Thật sự quá khổ sở.

Anh xuống, dì giúp việc mang tới một ly nước ép trái cây tươi, giống như khi.

Khương Trừng ly nước trái cây trong tay với ánh mắt đầy lưu luyến, đang định uống một ngụm thì bất chợt, tiếng máy móc quen thuộc từ xa vọng .

Anh sợ tới mức run rẩy, tay run lên đổ cả nước trái cây.

Phản ứng của Khương Trừng cũng khiến Khương Tố trong phòng khách giật .

"Anh Trừng, gì thế?"

Khương Trừng trả lời, mắt chằm chằm về phía hành lang, đợi đến khi thấy tiếng máy càng lúc càng gần, con robot hút bụi đang dần tiến về phía ...

Khương Trừng lập tức mất bình tĩnh, bật dậy khỏi ghế như gặp kẻ thù.

"Ai cho nó gần đây? Chú Minh! Chú Minh! Tắt cái máy đó ! Không cho nó tới gần!"

Quản gia tiếng thì vội chạy tới, tuy hiểu chuyện gì nhưng vẫn lập tức bảo tắt máy lo lắng hỏi: "Cậu Trừng, ? Có chỗ nào khỏe ?"

 

Khương Tố cũng cảm thấy kỳ lạ: " , chẳng chỉ là tiếng máy hút bụi thôi , quá..."

Khương Trừng thấy ba chữ "máy hút bụi", sắc mặt tái nhợt, trong khoảnh khắc như thể kéo về những ngày đêm cặm cụi lau sàn hút bụi.

"Câm miệng! Đừng nhắc đến nó nữa! Sau cũng đừng để thấy tiếng đó!"

Khương Tố trai quát mà hiểu , hừ một tiếng bỏ .

Quản gia tuy rốt cuộc Khương Trừng , nhưng nếu chủ nhạy cảm với tiếng động đó thì ông liền điều chỉnh thời gian hoạt động của máy hút bụi, đảm bảo chỉ việc khi trong nhà ai.

Khương Dư Dư qua, đúng lúc thấy cảnh tượng đó, cô chỉ chớp mắt một cái, như dắt con hồ ly nhỏ ngoài.

 

 

Loading...