Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-12-14 14:52:44
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc đầu, Quan Nhị Nhị nghĩ rằng Tần Hạo chỉ đang đổi cách trêu chọc Lâm Nhị Nhị, thậm chí, coi cô như thế của .
Cho đến khi cô chủ động cho cơ hội đến gần , chẳng hề động lòng.
Sau đó, cô đùa cợt hỏi về chuyện của Lâm Nhị Nhị.
Tần Hạo cô , hiếm khi nghiêm túc mà : "Nhị Nhị, lẽ thể thích nữa ."
Bởi vì thích Lâm Nhị Nhị.
Không thế, càng cố tình trêu đùa, mà là thực sự thích, cô bạn gái .
Quan Nhị Nhị cảm thấy thật nực .
Một kẻ bạo hành, mà trong quá trình bạo hành yêu nạn nhân của , còn mơ tưởng yêu đương với cô .
Tần Hạo đúng là rác rưởi, kẻ ngu ngốc.
Quan Nhị Nhị thích , nhưng cô càng thích khác cướp thứ thuộc về .
Dù cho thứ đó là rác rưởi chăng nữa.
Vậy nên cô giả vờ vui vẻ chúc mừng, thậm chí còn chủ động mời Lâm Nhị Nhị gia nhập nhóm nhỏ của họ.
Trước mặt Tần Hạo, cô tỏ quan tâm Lâm Nhị Nhị, mời cô ăn cơm, nhưng thực tế chỉ cho cô ăn đồ ăn thừa từ hôm .
Cô giúp Lâm Nhị Nhị tóc, nhưng "vô tình" bỏng da đầu cô .
Cắt móng tay giúp cô , nhưng "sơ ý" cắt da thịt cô .
Tần Hạo, tên rác rưởi đó, đôi khi thậm chí còn tỏ đau lòng khi thấy cô thương.
Mỗi như , Quan Nhị Nhị tỏ vô cùng hối và buồn bã xin Lâm Nhị Nhị, khiến Tần Hạo đương nhiên bỏ qua chuyện.
Cậu đúng là kẻ ngu ngốc.
Miệng thì yêu Lâm Nhị Nhị, nhưng hề nhận cô đang chịu một loại đối xử "tệ bạc" ngay mắt .
Quan Nhị Nhị ban đầu chỉ định dạy cho con khốn dám cướp đồ của cô một bài học nhỏ.
ai ngờ, cô vô tình phát hiện Lâm Nhị Nhị mang thai.
Còn là con của Tần Hạo.
Quan Nhị Nhị thể diễn tả cảm giác của khi chuyện đó.
Giống như một món đồ chơi cô sử dụng lâu, bỗng nhiên nhiễm mùi của khác.
Cô cảm thấy Tần Hạo trở nên dơ bẩn.
so với Tần Hạo, cô càng ghê tởm kẻ bẩn món đồ chơi của .
Vậy nên, cô nhân lúc Lâm Nhị Nhị hoang mang và bất lực vì mang thai, hẹn cô lên tầng thượng của dãy nhà học bỏ hoang.
Cô với Lâm Nhị Nhi: "Tần Hạo ban đầu đối xử với như là vì tớ. Vì tớ thích trùng tên với nên mới chủ động bắt nạt ."
"Cậu nghĩ thực sự thích ? Cậu chẳng qua chỉ vì tớ quan tâm đến nên mới tìm một kẻ thể cho giải khuây."
"Nhị Nhị , xin nhé, nhưng chỉ là kẻ thế mà thôi."
"Cậu cũng thật là, chỉ vì lấy lòng tớ mà đến mức , còn mang thai..."
Lâm Nhị Nhị đến lúc đó mới hiểu vì bắt nạt, vì một kẻ cặn bã như dây dưa với danh nghĩa tình yêu.
Cô hận Tần Hạo, cũng hận Quan Nhị Nhị.
Có lẽ vì quá tuyệt vọng, hoặc lẽ là do lời nguyền của sân thượng tòa nhà bỏ hoang ám ảnh, Lâm Nhị Nhị đột ngột sảy t.h.a.i ngay lúc đó.
Quan Nhị Nhị trơ mắt cô ngã khuỵu xuống đất, m.á.u tràn lan .
Cô hoảng loạn, phản ứng đầu tiên chính là bỏ chạy.
Mặc kệ ánh mắt cầu cứu tuyệt vọng của Lâm Nhị Nhị, mặc kệ bàn tay yếu ớt đang với về phía , Quan Nhị Nhị đầu chạy , thậm chí còn vô thức đóng sầm cánh cửa sân thượng .
Cô chạy thẳng về nhà, với ai về chuyện của Lâm Nhị Nhị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-54.html.]
Mãi đến ngày hôm , mạng lan truyền tin tức phát hiện một nữ sinh dường như cố tự sát tầng thượng tòa nhà học bỏ hoang của trường trung học 2, nguyên nhân là do m.a.n.g t.h.a.i khi đủ tuổi.
May mắn là cô gái đó phát hiện kịp thời nên giữ mạng sống, nhưng đứa bé thì còn nữa.
Sau đó lâu, Quan Nhị Nhị gia đình Lâm Nhị Nhị thủ tục bảo lưu kết quả học tập cho cô .
Từ đó về , còn bất cứ tin tức nào về Lâm Nhị Nhị, ngay cả Tần Hạo cũng đột ngột chuyển trường. lúc , Quan Nhị Nhị còn quan tâm đến nữa.
Một năm trôi qua, Quan Nhị Nhị gần như quên mất sự tồn tại của Lâm Nhị Nhị.
Cô hiểu vì Lâm Nhị Nhị đột nhiên bám lấy ?
Cô c.h.ế.t ?
cô c.h.ế.t thì liên quan gì đến cô ?
Cô hại con nhỏ đó!
Nếu con nhỏ đó lăng loàn, thì dính líu đến Tần Hạo?
Thậm chí còn m.a.n.g t.h.a.i con .
Con nhỏ đó sảy t.h.a.i cũng do cô gây , rõ ràng là nó tự xui xẻo, dựa mà đến ám cô ?
Lại một nữa rơi vòng lặp trong cơn ác mộng, sợ bật dậy, ngủ, sợ bật dậy.
Quan Nhị Nhị phát điên, gào thét c.h.ử.i bới bóng dáng Lâm Nhị Nhị hóa thành Quan Khải Thâm mắt: "Lâm Nhị Nhị! Mày c.h.ế.t thì liên quan gì đến tao?! Tao hại mày! Mày dựa cái gì mà hành hạ tao như ?! Mày nghĩ thế thì thể dọa tao ? Tao sợ mày! Mày chỉ là con đĩ dơ bẩn ngủ với Tần Hạo thôi! Tao sợ mày! Tao sợ mày, chờ bố tao tìm cao nhân, tao sẽ cho thu phục mày! Tao mày hồn phi phách tán! Con đĩ thối tha!!"
Như thể lời của cô chọc giận, gương mặt Lâm Nhị Nhị đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn.
Lần , Quan Nhị Nhị thể tỉnh nữa, vì Lâm Nhị Nhị vươn tay , siết chặt cổ cô .
Lâm Nhị Nhị cô ... mãi mãi bao giờ tỉnh .
Trong giấc mơ, Lâm Nhị Nhị chảy hai hàng nước mắt máu, vẻ ngoài kinh hoàng và đáng sợ. Đôi mắt cô ngập tràn hận thù dành cho Quan Nhị Nhị, hai bàn tay siết chặt lấy cổ cô .
Ở thực tế, Quan Nhị Nhị giường bệnh bỗng dưng co giật dữ dội, cả như bóp nghẹt thở.
Máy móc bên giường bắt đầu vang lên âm thanh báo động chói tai. Chẳng bao lâu, bác sĩ và y tá lao phòng bệnh VIP, thực hiện cấp cứu.
Giữa khung cảnh hỗn loạn, ai vô tình chạm Quan Nhị Nhị, ngay lập tức, Lâm Nhị Nhị trong mơ như một sức mạnh vô hình hất văng .
Khoảnh khắc tiếp theo, Quan Nhị Nhị bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mở trừng mắt, hổn hển thở dốc trong nỗi sợ hãi tột cùng. ...
Cùng lúc đó, tầng thượng tòa nhà học, Khương Dư Dư Quan Nhị Nhị bỏ chạy, để mặc cô gái đang chảy m.á.u gục xuống. Khóe miệng Khương Dư Dư nhếch lên một nụ lạnh lẽo, đầy giễu cợt.
Cô dường như chìm đắm trong ảo ảnh tuyệt vọng của thiếu nữ, phát hiện những sợi tơ tằm đang lặng lẽ trườn tới, bao vây xung quanh.
Tơ tằm từng sợi từng sợi hóa thành khí đen, tìm cách len lỏi cơ thể cô.
ngay lúc đó, trong lòng bàn tay Khương Dư Dư bỗng lóe lên một tia sáng vàng.
Tia sáng chập chờn một chút, ngay giây tiếp theo, nó phá tan ảo cảnh mắt.
Khương Dư Dư đột nhiên mở mắt, ánh lập tức khóa chặt một điểm sân thượng.
Ngay đó, ba lá bùa sấm sét từ tay cô bay .
"Thiên lôi ngân ngân, địa lôi hôn hôn, thượng hữu lục giáp, hạ hữu lục đinh, Thái Thượng hữu lệnh, định trảm lôi đình, đánh!"
Vẫn là câu chú triệu sấm quen thuộc, Khương Dư Dư nghĩ rằng ba lá bùa chí ít cũng thể ép đối phương hiện hình. Nếu thể đ.á.n.h trọng thương thì cũng tìm cơ hội cứu .
Không ngờ, ngay khoảnh khắc bùa ném , trong tay cô còn một tia sáng vàng theo đó bay .
Khương Dư Dư kịp thu hồi luồng sáng, cứ thế thành câu chú. Và ngay khi cô đến chữ cuối cùng...
Giữa trung sân thượng lóe lên một tia điện chói lóa.