Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-12-14 14:53:12
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ban đầu chỉ một vài tài khoản dẫn dắt dư luận, nhưng chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, phần bình luận tràn ngập những lời bịa đặt về việc Lâm Nhị Nhị "nghề tay trái" và mang thai.
Những đến thấy những bình luận , lập tức tin là thật, tiếp tục một vòng công kích và bôi nhọ mới.
Dư luận mạng mất kiểm soát.
Mẹ Lâm cố gắng lên tiếng phản bác, nhưng ai bà, ngay cả đồng nghiệp ở chỗ và hàng xóm cũng bắt đầu chỉ trỏ lưng.
Thậm chí, còn tìm thông tin liên lạc của Lâm Nhị Nhị, trực tiếp nhắn tin hỏi giá cả.
Lâm Nhị Nhị khó khăn lắm mới từ cửa t.ử trở về, nhưng khi mở mắt chỉ thấy những lời nh.ụ.c m.ạ và sỉ nhục khắp nơi.
Một đứa trẻ mới mười bảy tuổi, chịu nổi sự ác ý dồn dập như thế? Cuối cùng, một đêm nọ, cô phát điên.
Nói là phát điên, nhưng cũng hẳn.
Cô la hét, thậm chí một lời nào.
Ngoại trừ những hành động cơ bản như ăn uống khi đút, cô phản ứng bất cứ điều gì, mỗi ngày chỉ yên lặng, trông chẳng khác nào một con rối gỗ.
Mẹ Lâm cảm thấy chính hại con gái nên mới thủ tục bảo lưu việc học cho Lâm Nhị Nhị. Vì chữa bệnh cho con, bà tiêu sạch bộ tiền tiết kiệm trong nhà, nhưng vẫn vô ích.
Vì chăm sóc con gái, công việc của Lâm cũng gặp vấn đề, cuối cùng buộc nghỉ việc.
Sau , Tần Hạo tìm đến tận nhà, bà mới đây chính là kẻ hại con gái bà nông nỗi . Thậm chí, những bình luận ác ý đó đều là do nhà họ Tần mua thủy quân để giúp Tần Hạo thoát khỏi miệng lưỡi dư luận.
Tần Hạo, dù rõ gia đình gì, nhưng đó giả vờ đến tận cửa đề nghị "bồi thường".
Mẹ Lâm hận Tần Hạo đến thấu xương, hận thể g.i.ế.c c.h.ế.t tên ngay tại chỗ.
bà thể , vì nếu tù sẽ còn ai chăm sóc Nhị Nhị nữa.
Nói bà yếu đuối cũng , vô dụng cũng chẳng , cuối cùng Lâm chọn cách chuyển , rời xa Tần Hạo và nhà họ Tần.
mỗi như thế, nhà họ Tần luôn thể tìm họ. Mỗi khi Tần Hạo đến, ngay đó nhà họ Tần sẽ đến tận nơi để đe dọa.
Mẹ Lâm chỉ còn cách đưa con gái tiếp tục chuyển nhà.
"Để Nhị Nhị yên một chút, thậm chí tuyên bố bên ngoài rằng con bé c.h.ế.t ."
Mẹ Lâm Khương Dư Dư, trong mắt còn chút ánh sáng nào.
"Bây giờ mạng từ lâu quên mất rằng còn một tên Nhị Nhị, cũng ai con bé vẫn còn sống, đến quấy rầy nó... cháu chuyện , nhưng nếu cách cháu là dùng mạng xã hội để giúp con bé, thì cần , thật sự cần nữa..."
Những khổ cực của cuộc sống, sự tuyệt vọng và hoang mang với tương lai khiến bà thể rơi nổi một giọt nước mắt, nhưng chỉ cần giọng của bà, cũng thể cảm nhận nỗi đau và sự hối hận trong lòng.
Khương Dư Dư hiếm khi chủ động, vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm.
"Yên tâm, cháu giúp là giúp Nhị Nhị khôi phục thần trí."
Mẹ Lâm lắc đầu: "Vô ích thôi, nhiều bệnh viện thể chữa , cũng quen ."
Cứ coi như... con gái bà mắc bệnh Alzheimer sớm.
Bà thể chăm sóc con bé cả đời.
Thấy bà tin, Khương Dư Dư cũng thêm, chỉ tiện tay ném một tấm bùa vàng.
Mẹ Lâm chỉ thấy tấm bùa đó gió mà tự động bay lên, lơ lửng ngay phía đầu con gái.
Điều khiến bà bất ngờ hơn cả là con gái vốn dĩ hề phản ứng với thế giới bên ngoài, lúc như thu hút, chậm rãi ngẩng đầu về phía tấm bùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-58.html.]
Mắt Lâm co rút, dám tin Khương Dư Dư.
Khương Dư Dư chỉ nhàn nhạt : "Nhị Nhị mất nhận thức là vì một phách của cô vẫn còn giam giữ sân thượng của tòa nhà học bỏ hoang. Cháu tình cờ phát hiện hồn phách đó nên theo khí tức mà tìm đến đây."
Vừa , cô lấy từ trong ba lô một chiếc đèn lồng nhỏ từ bùa vàng.
Chiếc đèn rỗng bên trong rõ ràng gì cả, nhưng phát những tia sáng lấp lánh.
Cô : "Nếu cô tin cháu, cháu sẽ thử dẫn phách đó trở cơ thể cô ."
Mẹ Lâm tấm bùa vàng lơ lửng đầu con gái, chiếc đèn lồng giấy trong tay Khương Dư Dư, lúc còn nghi ngờ gì nữa, lập tức mắt đỏ hoe, gật đầu thật mạnh.
"Cô tin! Cô tin cháu! Tiểu đại sư, xin hãy cứu Nhị Nhị, cứu lấy con gái cô với!"
Nhận sự tín nhiệm của bà, Khương Dư Dư mới gật đầu.
Cô lấy từ ba lô một cây bút chu sa nhỏ, tiến đến bên giường, dùng bút chu sa vẽ một lá bùa dẫn hồn lên giữa trán của Lâm Nhị Nhị.
Ngay giây tiếp theo, cô đặt chiếc đèn lồng giấy nhỏ lòng bàn tay của Nhị Nhị, miệng niệm chú:
"Thiên đạo thanh minh, địa đạo an ninh, nhân đạo hư tĩnh, tam hồn tụ phách, ngã phụng xá lệnh, phách quy!"
Khi hai từ cuối cùng vang lên, tấm bùa vàng đang lơ lửng đầu lập tức bao bọc lấy chiếc đèn lồng giấy.
Cùng lúc đó, giữa trán Lâm Nhị Nhị xuất hiện một sợi chỉ đỏ nối liền với chiếc đèn lồng bùa vàng bao lấy, Lâm chỉ thấy bên trong chiếc đèn lồng dường như một điểm ánh sáng nhỏ, chậm rãi men theo sợi chỉ đỏ, từng chút một tiến về trán của con gái.
Đoán rằng điểm sáng đó chính là một phách mất của con gái, Lâm lập tức nín thở, sợ thở của quá mạnh sẽ phách đó bay mất...
Nhìn thấy điểm sáng sắp sửa chạm trán, chỉ còn một khoảnh khắc nữa là sẽ nhập ,
Bất chợt, bên tai Lâm vang lên một tiếng thét chói tai như tiếng trẻ sơ sinh, khiến bà đau nhói màng nhĩ!
Ngay giây tiếp theo, điểm sáng vốn dĩ sắp nhập trán con gái đột nhiên như một lực mạnh mẽ kéo ngược , lập tức hút trở về chiếc đèn lồng giấy bùa vàng bao bọc!
"A..." Mẹ Lâm kìm khẽ kêu lên, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.
Khương Dư Dư sắc mặt đổi, ba lá bùa vàng trong tay nhanh chóng bay , từng lớp bao bọc lấy chiếc đèn lồng giấy, cuối cùng cũng giữ ánh sáng xanh đang kéo lơ lửng giữa trung.
Cô còn kịp thở phào thì đột nhiên những lá bùa bọc lấy đèn lồng lượt hóa thành tro đen.
Lông mày cô chợt nhíu chặt, ngay lập tức ba lá bùa vàng bay bao bọc chiếc đèn lồng. Đồng thời, hai ngón tay cô khẽ vẽ một đường, tựa như đang kẹp chặt ánh sáng xanh lơ lửng trong trung, nhanh chóng dẫn nó theo sợi chỉ đỏ trở về ấn đường của Lâm Nhị Nhị.
Vừa lúc ánh sáng xanh nhập ấn đường của cô gái, sợi chỉ đỏ nối liền giữa trung và chiếc đèn lồng lập tức biến mất.
Cùng lúc đó, chiếc đèn lồng giấy bao bọc bởi sáu lá bùa bắt đầu rung lắc dữ dội.
Mẹ Lâm sợ hãi đến mức quên cả việc quan sát con gái, ánh mắt chỉ dán chặt chiếc đèn lồng đang run rẩy.
Khương Dư Dư thấy nghi thức dẫn hồn thành, lập tức giơ tay, một luồng linh quang đ.á.n.h thẳng chiếc đèn lồng, giọng lạnh lùng vang lên: "Yên phận cho !"
Chiếc đèn lồng giấy như ai đó vô hình vỗ mạnh một cái, ngừng trong giây lát, nhưng vẫn cam lòng mà rung lắc kịch liệt, dường như nhào về phía Lâm Nhị Nhị.
Khương Dư Dư dứt khoát lấy một cuộn dây đỏ, dây đỏ bay , quấn lấy chiếc đèn lồng, buộc chặt nó thành một quả cầu len.
Sau đó, cô dán thêm một lá bùa vàng lên đó, cuối cùng mới khiến nó ngoan ngoãn yên, ném ba lô.