Mọi khỏi nhà ga, Nghiêm Phương mới kịp gọi cho bên , kịp gì thì một đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen thẳng tới.
Không chỉ , lưng đàn ông còn bốn trông như tài xế theo.
Mấy tiến lên, nhưng thẳng đến mặt Khương Dư Dư, cúi đầu chào hỏi: "Cô Khương Dư Dư, là Lưu Niệm, phụ trách của Tập đoàn Khương Hải tại Kinh Thành. Tổng giám đốc Khương dặn dò từ , việc ở Kinh Thành của cô, thầy cô và bạn học đều do sắp xếp."
Vừa , ông về phía hai vị sư trưởng cùng, lễ phép : "Xe đón đợi sẵn bên ngoài, chỗ ở cũng sắp xếp xong, mời các vị theo ."
Thầy Nghiêm Phương và thầy Tôn , cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Mấy tài xế phía Lưu Niệm lập tức tiến lên, lượt nhận lấy hành lý của Khương Dư Dư và .
Cả nhóm cứ thế oai phong lẫm liệt rời khỏi nhà ga.
Nhìn chiếc minibus sang trọng đậu ngoài , vẫn còn khá bình tĩnh.
khi xe chở họ đến biệt thự gần Học viện Đạo giáo Kinh Thành, thấy nội thất bên trong, Thồ Tinh Trúc bình tĩnh nổi nữa.
Một nữa, đả kích bởi thế giới của tư bản.
Cậu Khương Dư Dư đầy mong chờ: "Tiểu hữu Khương, bố thật sự một đứa con thất lạc nào trông giống ?"
Khương Dư Dư: ...
"Không ."
" tin, nhớ xem..."...
Biệt thự rộng, đủ chỗ cho tám ở, Lưu Niệm còn sắp xếp cả quản gia, dì nấu ăn và tài xế riêng.
Có thể là chu thiếu thứ gì.
Vì biệt thự, thầy Nghiêm Phương lập tức từ chối chỗ ở của Học viện Đạo giáo Kinh Thành.
Cả nhóm vui vẻ chia phòng.
Bất ngờ, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Chẳng bao lâu , quản gia dẫn một đàn ông trung niên mặc trường bào .
Ông gương mặt vuông chữ điền, nét mặt nghiêm túc đến cứng nhắc, chào hỏi hai vị sư trưởng xong lập tức sang Tạ Vân Lý trong nhóm.
"Vân Lý, bố đến Kinh Thành hôm nay nên đặc biệt bảo đến đón. Trong thời gian đại hội, vẫn nên về nhà họ Tạ ở."
Lời như đang lệnh hơn là thương lượng, khiến mấy Khương Dư Dư vô thức về phía Tạ Vân Lý.
Dù gì khi cũng sẽ tách nhóm.
Thấy Tạ Vân Lý mặt biểu cảm bước ngoài, Thồ Tinh Trúc nhịn gọi với theo: "Sư Tạ..."
Bọn họ là một nhóm mà, sư tự như kỳ lắm.
Tạ Vân Lý đối diện ánh mắt của , chỉ : " về lấy ít đồ ."
Người đàn ông mặt vuông thì cau mày, nhưng gì.
Nhìn hai một một rời khỏi, Lộc Nam Tinh nhịn lo lắng: "Sư về bắt nạt nhỉ?"
Câu thốt , liền thấy trong phòng đồng loạt sang cô nàng, ánh mắt chút kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-581.html.]
Cậu ai bắt nạt cơ?
Trước khi Khương Dư Dư Học viện Đạo giáo ở Hải Thị, trong bộ học viện ai dám tùy tiện đụng đến Tạ Vân Lý.
Thông thường chỉ dạy dỗ khác, chứ từng ai dám bắt nạt .
Cơ mà, Khương Dư Dư thì bao giờ lo lắng chuyện đó.
Tạ Vân Lý cùng đàn ông trung niên ở hàng ghế xe, suốt dọc đường một lời.
Mãi đến khi xe dừng một căn nhà lớn, ngay khi sắp cửa, đàn ông trung niên mới bất ngờ lên tiếng: "Chút nữa gặp bố thì hãy tỏ thái độ mềm mỏng một chút, đừng xung đột với ông nữa."
Tạ Vân Lý liếc ông , nhưng trả lời, cứ thế bước nhà.
Băng qua bức bình phong bên trong là một khu vườn mang phong cách cổ điển Trung Hoa. Rõ ràng đang là mùa đông, nhưng trong vườn hề dấu vết lá rụng, ngóc ngách đều quét dọn sạch sẽ chê .
Giống hệt như chủ nhân của ngôi nhà .
Tạ Vân Lý thẳng đến sảnh chính. Gia chủ nhà họ Tạ, Tạ Duy Thận, đang nghiêm chỉnh chính điện. Ông năm mươi tuổi, khuôn mặt mang vẻ nghiêm khắc cứng rắn y hệt Tạ Vân Lý.
Thấy bước , ông chỉ nâng mí mắt.
"Cuối cùng cũng chịu về ?"
Sắc mặt Tạ Vân Lý đổi, khẽ gật đầu xem như chào hỏi, đó thẳng thắn : "Con về lấy thanh kiếm gỗ đào của ."
Tạ Vân Lý một thanh kiếm gỗ đào riêng, là do bố truyền năm mười lăm tuổi.
lúc đến Hải Thị mang theo.
Sau đó dùng mấy thanh kiếm gỗ đào bình thường.
Hai Khương Dư Dư dùng kiếm gỗ đào để g.i.ế.c ác quỷ ở quỷ vực và xử ma bóng, lập tức nhận việc tay đối đầu thực sự bất lợi.
Cho nên đến Kinh Thành, vốn định trở về lấy kiếm.
Cũng để cho các sư sư thấy thực lực thật sự của .
Nghe về đòi lấy kiếm, Tạ Duy Thận lập tức nhíu mày: "Chỉ là một cuộc thi giữa các học viện, con cũng cần dùng đến kiếm gỗ đào ?"
Sơn Nhất môn của họ giỏi nhất là phù thuật và quyền pháp.
Chỉ là một cuộc thi học viện mà cần dùng đến pháp khí, Tạ Duy Thận cảm thấy đang quá lên.
"Chẳng lẽ con bỏ bê các pháp thuật khác của Sơn Nhất khi đến Hải Thị ?"
"Không, nhưng con lấy kiếm của , con nghĩ cần nhiều lý do đến ."
Tạ Vân Lý , bỗng bố , ánh mắt trầm xuống: "Ngược , bố con mang thanh kiếm như thế... chẳng lẽ là vì bố tự ý đem đồ của con cho khác?"
Khi câu , vẻ mặt tuy tỏ rõ sự giận dữ, nhưng lời đầy vẻ mỉa mai.
Khuôn mặt Tạ Duy Thận chợt đanh , ngay đó đập bàn một cái mạnh: "Con đang cái gì ? Là thừa kế chính thống của nhà họ Tạ, con chỉ nghĩ đến đó thôi ?"