Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-12-14 14:53:13
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mẹ Lâm một bên tròn mắt kinh ngạc.
"Tiểu đại sư, đây là..."
Chẳng lẽ bên trong cũng là hồn phách của con gái bà?
"Trong là..." Khương Dư Dư định lên tiếng, thì bên cạnh giường đột nhiên vang lên một tiếng khàn khàn: "... Mẹ?"
Nghe thấy âm thanh , cơ thể Lâm lập tức cứng đờ, quên hết thứ, lập tức phắt về phía giường.
Trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của con gái, trái tim vốn tê dại suốt hơn một năm nay của bà bỗng nhiên rung lên mãnh liệt.
Mắt bà lập tức đỏ hoe.
"Nhị Nhị?..."
Giọng Lâm nghẹn ngào, lao nhanh đến bên giường, nước mắt tuôn rơi ngừng.
"Nhị Nhị, con , con chuyện ... Nhị Nhị, con gái của ... hu hu hu..."
Vừa , bà ôm chặt lấy con gái, thể kiềm chế mà bật nức nở.
Lâm Nhị Nhị chỉ cảm thấy như tỉnh dậy một giấc mơ dài, khuôn mặt tràn đầy mơ hồ và bối rối.
Cô hiểu, tại chỉ ngủ một giấc, mà trông như già cả chục tuổi...
Khương Dư Dư thấy hai con đoàn tụ, cũng quấy rầy, lặng lẽ bước khỏi phòng, tiện tay đóng cửa .
Trong phòng, tiếng của Lâm và giọng dỗ dành khàn khàn của Lâm Nhị Nhị vang lên ngắt quãng.
Mãi , Lâm mới mở cửa phòng bước .
Bà lau nước mắt, dù cả vẫn tiều tụy và già nua, nhưng dường như sức sống hơn , trong mắt tràn đầy ánh sáng.
Bà bước lên cảm ơn Khương Dư Dư hết đến khác, đó dẫn cô phòng.
Bên trong, Lâm Nhị Nhị rõ ràng cũng xong, nhưng ánh mắt Khương Dư Dư vô cùng phức tạp.
Cô nhận cô gái .
Cô là... chị gái của Quan Nhị Nhị, Quan Dư Dư.
"Là Quan Nhị Nhị nhờ đến ?"
Lâm Nhị Nhị lâu chuyện, giọng chút khàn khàn, ánh mắt Khương Dư Dư vẫn còn sự đề phòng và sợ hãi.
Khương Dư Dư hồi trung học học cùng trường với Quan Nhị Nhị, nhưng khác lớp. Dù , Lâm Nhị Nhị từng Quan Nhị Nhị nhắc đến "chị gái" .
Năm đó, Khương Dư Dư bận học huyền thuật với sư phụ, chuyện trong trường, càng về sự tồn tại của Lâm Nhị Nhị.
Giờ phút , đối diện với ánh mắt của cô gái, Khương Dư Dư chỉ bình thản : "Bây giờ họ Khương, còn liên quan gì đến cô nữa."
Mẹ Lâm hiểu chuyện gì, bèn giải thích những gì xảy khi nãy cho Lâm Nhị Nhị.
Biết Khương Dư Dư cứu, Lâm Nhị Nhị vẫn còn chút mơ hồ, thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy .
Cô hiểu tại chị gái của Quan Nhị Nhị những thứ .
điều đó ngăn cản cô lời cảm ơn.
"... rốt cuộc trải qua chuyện gì..."
Lâm Nhị Nhị nhớ những gì xảy trong suốt hơn một năm qua, chỉ cảm thấy như trải qua một giấc mơ dài.
Trong mơ, cô thấy nhiều học sinh với đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng, từng một nhảy xuống từ sân thượng.
Cô ánh mắt của họ, bản cũng như một luồng tuyệt vọng bao trùm, thể nào vùng vẫy thoát .
"Do một phần sinh hồn của giam giữ nên suốt hơn một năm qua, mất thần trí. Ban đầu, nghĩ kẻ giam hãm sinh hồn của là chủ nhân của hộp sọ trong tòa nhà học cũ bỏ hoang. , khi dẫn hồn cho , phát hiện thứ thực sự trói buộc ... là nó."
Khương Dư Dư , lấy từ ba lô chiếc đèn lồng giấy quấn chặt thành một quả cầu len.
Mẹ Lâm thấy quả cầu, chợt nhớ cảnh tượng nó rung lắc dữ dội khi nãy, vô thức chắn mặt Lâm Nhị Nhị.
"Tiểu đại sư, thứ rốt cuộc là gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-59.html.]
Khương Dư Dư cụp mắt, ánh rơi Lâm Nhị Nhị, chậm rãi : "Bên trong ... là oán linh của đứa bé chào đời của ."
Mẹ Lâm và Lâm Nhị Nhị đồng loạt sững sờ, chằm chằm quả cầu dây với ánh mắt đầy kinh ngạc.
"Oán linh... của đứa bé đó?"
" đoán là do từng sảy t.h.a.i trong tòa nhà trường học cũ, linh hồn của đứa bé giam giữ sân thượng. Nơi đó vốn tích tụ lượng lớn oán khí do những vụ tự sát của học sinh qua nhiều năm. Cộng thêm sự oán hận của những đứa trẻ kịp đời vốn mạnh mẽ, nó hấp thụ oán khí xung quanh, từ đó biến thành một oán linh cực kỳ mạnh mẽ."
Khương Dư Dư thêm rằng, tòa nhà học cũ vốn bày sẵn một trận pháp tụ oán.
Những sợi tơ tằm quấn quanh hộp sọ chính là oán khí ngưng tụ từ trận pháp đó.
Suốt những năm qua, học sinh liên tục tự sát lẽ là do chịu ảnh hưởng từ những oán khí trong tòa nhà.
Những oán khí khuếch đại sự tuyệt vọng và thù hận trong lòng bọn họ.
Khi họ c.h.ế.t , những oán niệm đó trở thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng chiếc hộp sọ.
điều kỳ lạ là, đứa bé vốn dĩ cũng nên hộp sọ nuốt chửng như một phần dưỡng chất, nó giữ trong kén tằm đỏ, những hấp thụ mà còn bảo vệ trong đó.
Sau , khi Lâm Nhị Nhị chịu những lời nh.ụ.c m.ạ mạng, oán hận trong lòng cô nhanh chóng tích tụ.
Oán linh của đứa bé cảm nhận sự uất hận từ , khao khát bầu bạn, nên dựa dòng oán khí đó để kéo lấy một phần linh hồn của Lâm Nhị Nhị.
Một phần là để bên cạnh, một phần cũng là biến Lâm Nhị Nhị thành một oán linh giống như nó.
Lâm Nhị Nhị vẫn là sống, nên oán linh chỉ thể dựa hận ý trong lòng cô để tìm đến kẻ thù.
Chính là Quan Nhị Nhị.
Đây cũng là lý do khi Khương Dư Dư thấy phía Quan Nhị Nhị ban đầu chỉ là một bóng xám tụ từ oán khí, chứ một thực thể tà ác đơn thuần.
Trước đó, cô từng thử tay đ.á.n.h tan một phần, nhưng chỉ một lúc nó ngưng tụ trở .
Nếu do lá bùa Khương Tố đốt cháy, khiến cô phát hiện khí tức tương tự Quan Nhị Nhị và theo đến nguồn gốc của khí đen...
Có lẽ cô sẽ chỉ thể chờ đến khi hắc khí lưng Quan Nhị Nhị hóa thành thực thể mới tay tiêu diệt.
đến lúc đó...
Lâm Nhị Nhị lẽ thực sự trở thành một c.h.ế.t.
Lần xem như tình cờ, cô kịp thời cứu một phần hồn phách của Lâm Nhị Nhị.
Nói đến đây, ánh mắt Khương Dư Dư một nữa rơi xuống chiếc đèn lồng quấn chặt trong tay. Đôi mắt phượng ánh lên tia lạnh lẽo.
Nhận cảm xúc trong mắt cô, lòng Lâm Nhị Nhị run lên, kìm khàn giọng hỏi: "Đại sư... đứa bé , sẽ xử lý thế nào?"
Khương Dư Dư Lâm Nhị Nhị, ánh mắt bình tĩnh nhưng giọng mang theo chút ấm áp nào.
"Oán linh mang đầy hận niệm và chỉ điều ác... chỉ thể tiêu diệt."
Nghe hai chữ cuối cùng, cơ thể Lâm Nhị Nhị như run lên dữ dội. Mẹ cô vội ôm chặt con gái lòng.
"Nhị Nhị, đứa bé duyên với con. Hơn nữa, nó còn suýt hại con. Mẹ tàn nhẫn, nhưng với , con mới là điều quan trọng nhất."
Là một , Lâm hiểu rõ cảm xúc của một hơn ai hết.
đối với bà, một đứa trẻ thậm chí từng thấy, thể nào quan trọng bằng đứa con mà bà vất vả nuôi lớn.
Lâm Nhị Nhị cảm nhận vòng tay đang khẽ run rẩy, chỉ lặng lẽ nhắm mắt .
Cô tình cảm sâu đậm với đứa bé ? Thực .
Đứa bé vốn dĩ là một sai lầm. Dù chuyện xảy ở trường cũ, lẽ cô cũng sẽ tìm cách bỏ nó .
Có lẽ, chính điều đó tạo nên oán hận của đứa bé.
Nó hận cô đến , nhưng cũng bám víu đến thế.
Vậy nên nó mới tiếc bất cứ điều gì để giữ cô bên .