Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 629
Cập nhật lúc: 2025-12-15 02:50:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thanh niên bây giờ đều "cứng đầu" thế ?
Làm bây giờ, đ.á.n.h giao quá. ...
Nhà họ Khương.
Khương Dư Dư dựa trận tụ linh của mới miễn cưỡng khôi phục linh lực hao tổn, đó hẹn Tạ Vân Lý và vài khác đến Bệnh viện Hải Thị.
Ngày hôm đó, Khương Hoài đưa cả nhóm của cô cùng với Thồ Miên, Thồ Tinh Trúc tìm về, trở .
Ngoại trừ Tạ Vân Lý và Bạch Thuật sắp xếp ở khách sạn, những còn đều đưa thẳng đến một bệnh viện tư nhân thuộc sở hữu của nhà họ Khương.
Vừa đến cửa phòng bệnh, Khương Dư Dư thấy giọng Thồ Tinh Trúc: "Lộc Nam Tinh! Cậu khỏe mà còn giành táo với ! Cậu quả táo đắt thế nào ?"
Ngay đó là giọng Lộc Nam Tinh giả vờ tức giận: "Táo đắt mấy cũng mua, là Dư Dư bảo gửi cho đấy!"
"Táo do gọt thì là của ! bỏ công sức mà!"
"Cậu phiền quá! suýt c.h.ế.t đấy, ăn một quả táo của cũng ? Ai bảo hôm đó bỏ chạy với Tạ Minh Vận chứ?"
"Đã bao nhiêu , bỏ , là con điên đó kéo !"
Nghe giọng lanh lảnh của Lộc Nam Tinh bên trong, Khương Dư Dư cô nàng khỏe hẳn nên gõ cửa bước .
Tiếng cãi vã lập tức im bặt, đó là giọng Lộc Nam Tinh ấm ức gọi "Dư Dư".
Khương Dư Dư lúc mới hỏi Lộc Nam Tinh chuyện xảy khi cô nàng Hóa Túy đuổi bắt hôm đó.
Nhắc chuyện , Lộc Nam Tinh vẫn còn sợ hãi: "Hôm đó thật sự nghĩ c.h.ế.t chắc ..."
Cô nàng thể điều khiển xác c.h.ế.t, nhưng một thứ lợi hại như bất hóa cốt thì chẳng ích gì.
Dù đối phương chỉ mới là bán bất hóa cốt.
"Khi đó nó lao tới , móng vuốt gần như chạm cổ , nhưng đến phút cuối hiểu nó dừng , dùng cùi chỏ hất văng ."
Trước đó Lộc Nam Tinh tiêu hao khá nhiều linh lực nên cơ thể yếu ớt, cú hất đó cộng thêm tà khí cho bay xa ngất luôn.
Cũng may là con bất hóa cốt đó khi cô nàng ngất thì tay g.i.ế.c hại.
Nhờ Lộc Nam Tinh mới giữ mạng.
Nghe xong lời Lộc Nam Tinh, Khương Dư Dư trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
Nghĩ đến hành vi của bất hóa cốt lúc trong kho, cô : "Có lẽ là may mắn ."
Vì luyện hóa , bất hóa cốt dường như vẫn còn sót chút ý thức của con . Nếu thì với thực lực của Hóa Túy, Lộc Nam Tinh mất mạng từ lâu .
Tuy , nhưng trong giới huyền môn cũng thể để mặc bất hóa cốt tự do ngoài .
Bởi vì ai , tương lai bất hóa mất ý thức con , trở thành một cỗ xác sống . ...
Đang chuyện, Thồ Tinh Trúc bỗng nhận một cuộc gọi.
Giây tiếp theo, lập tức kích động bật dậy: "Viện trưởng em gái tỉnh !"
Mọi đều sững sờ, nhưng vẫn lập tức theo Thồ Tinh Trúc đến một phòng bệnh khác.
Người trong phòng bệnh chính là Thồ Miên, một trong chín mươi chín cô gái mệnh thuần âm tế m.á.u trong kho hàng hôm đó, cũng là mà Thồ Tinh Trúc từng liều từ bỏ kỳ thi học viện để cứu.
Vì mất quá nhiều m.á.u cộng thêm hồn thể bất , lúc đó Thồ Miên suýt chút nữa thì mất mạng.
May mà Bạch Thuật và sư Kính Trạch dùng hết sức níu giữ hồn phách cho cô gái, mới giành chút thời gian để cứu sống.
Khi đến phòng bệnh, còn thấy một bà lão đang trông bên giường.
Bà lão hơn sáu mươi tuổi, trông tiều tụy nhưng ánh mắt hiền hòa.
Vốn lúc nãy còn ồn ào om sòm với Lộc Nam Tinh, Thồ Tinh Trúc gặp bà lão và Thồ Miên thì lập tức ngoan ngoãn hẳn, giọng cũng dịu vài phần.
"Viện trưởng, Thồ Miên tỉnh thì nữa ."
"Anh Tinh Trúc..."
Thồ Miên tỉnh nên vẫn còn yếu ớt, nhưng thấy Thồ Tinh Trúc kìm nước mắt: "Em mà... Anh nhất định sẽ đến cứu em."
Nghe , Thồ Tinh Trúc vội bước tới, nhẹ nhàng xoa đầu em, giọng càng thêm dịu dàng: "Có ở đây, chắc chắn sẽ để em xảy chuyện."
Khương Dư Dư và mấy khác, đặc biệt là Lộc Nam Tinh, đều trợn mắt há mồm.
Người chuyện là ai?
Vong hồn nào mới nhập Thồ Tinh Trúc ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-629.html.]
Nhận ánh mắt ngỡ ngàng của , Thồ Tinh Trúc lúng túng ho khẽ, đó mới giới thiệu qua giữa hai bên.
Viện trưởng già mấy Khương Dư Dư, ánh mắt đầy trìu mến: "Các cháu là bạn của Tinh Tinh ở đại học ? Tốt, lắm."
Vì phận đặc thù cộng thêm việc Thồ Tinh Trúc học phong thủy thuật , từ nhỏ gần như bạn bè.
Sau thi đậu một trường đại học , kết quả chọn một học viện đạo giáo ít tới.
Lý do là vì học phí chỉ năm trăm đồng...
Bà viện trưởng thật lòng thấy xót xa cho đứa trẻ .
Khi rõ tướng mạo bà viện trưởng, Khương Dư Dư cũng đoán phận của bà. Đặc biệt là khi thấy bà lão còn một lớp ánh sáng vàng kim công đức nhàn nhạt, chứng tỏ bà là một vô cùng lương thiện.
Chỉ tiếc là cả Khương Dư Dư lẫn Tạ Vân Lý đều giỏi ăn , đối diện với sự yêu thương của bà lão chỉ ngoan ngoãn gật đầu chào hỏi.
lúc đó, Lộc Nam Tinh chủ động đại diện, tươi rói: "Viện trưởng gọi là Tinh Tinh ? Cháu cũng là Tinh Tinh, cháu tên là Lộc Nam Tinh."
Có Lộc Nam Tinh ở đó, bầu khí trong phòng bệnh nặng nề. Thậm chí khi về, bà viện trưởng còn nắm tay Lộc Nam Tinh, hứa ngày mai sẽ mang kẹo tới cho cô nàng.
Cách bà thể hiện tình cảm với thế hệ là cho các cháu kẹo ăn.
Vì Thồ Miên vẫn hồi phục nên ở lâu trong phòng bệnh.
Ra ngoài , Thồ Tinh Trúc lập tức vây quanh.
Từ lời của viện trưởng lúc nãy, họ năm mười tuổi, Thồ Tinh Trúc lớn lên trong một côi nhi viện.
Khác với những côi nhi viện thường xuyên nhận quyên góp, nơi ở chỉ là một côi nhi viện nhỏ ở thị trấn nghèo, ít ai tới.
Những năm đó chủ yếu sống nhờ sự trợ giúp ít ỏi của chính phủ và sự gắng gượng duy trì của bà viện trưởng.
Vì , lũ trẻ trong viện lúc nào cũng sống chật vật.
Tình trạng đó kéo dài cho đến năm Thồ Tinh Trúc mười một tuổi.
Một ngày nọ, bất ngờ gặp một ông thầy bói già phố, đó thấy cốt cách nên quyết định nhận về nuôi và truyền nghề.
Thồ Tinh Trúc nghĩ rời viện sẽ đỡ gánh nặng cho bà viện trưởng, thể học chút nghề kiếm tiền nên dứt khoát theo ông thầy .
Tất cả trong côi nhi viện đều cho rằng gặp kỳ ngộ như trong phim truyền hình, vô cùng ngưỡng mộ.
sự thật là, ông thầy bói đó bí kíp gì cả.
Ông chỉ tìm một đứa trẻ để dưỡng già.
Tuy chút bói toán, nhưng ông chỉ lơ mơ, tự học từ sách.
Những gì dạy cho Thồ Tinh Trúc cũng chỉ là mấy thứ trong vài quyển sách đó.
Có những thứ chính ông cũng hiểu.
ngược , Thồ Tinh Trúc mới chỉ mười hai tuổi hiểu.
Cậu chỉ hiểu mà còn học hơn cả thầy.
Đến mười lăm tuổi, Thồ Tinh Trúc thường xuyên theo thầy bày sạp, âm thầm hỗ trợ bổ sung, tiền kiếm đều lén gửi về côi nhi viện.
Ông thầy bói cũng giả vờ .
Thậm chí ông còn đưa cho Thồ Tinh Trúc mấy quyển cổ thư quý giá mà ông từng hiểu nổi.
Thồ Tinh Trúc cứ thế tự học, tự mày mò, dần dần trở thành một thầy phong thủy nhỏ tuổi chút tiếng tăm ở huyện.
Sau đó, lẽ sợ giữ bên sẽ lỡ tương lai, ông thầy bói một ngày nọ đột nhiên biến mất hơn một tháng, về thông báo tìm cho một nơi dạy học thuật đàng hoàng.
Khi đó, Thồ Tinh Trúc thực mấy hứng thú với học viện đạo giáo gì đó, nhưng học phí chỉ năm trăm đồng, còn cấp bằng nghiệp nên mới hớn hở nhận lời nhập học.
Chuyện đó, đều .
"Vậy nên nghèo như là vì đem hết tiền quyên góp cho trại trẻ mồ côi?"
Thồ Tinh Trúc đối diện với ánh mắt dò xét của , đảo mắt một cái thở dài: "Chứ còn vì gì nữa? Viện của bọn nghèo mà, như những viện phúc lợi ở thành phố lớn, những cô chủ nhà giàu bụng quyên góp mấy khoản tiền lớn..."
Khi câu , ánh mắt chằm chằm về phía Khương Dư Dư.
Cô chủ nhà giàu thực thụ Khương Dư Dư: ...
Thấy mấy còn cũng tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ, Thồ Tinh Trúc mới khúc khích thú nhận: "Nói thật, nghèo thì đúng là nghèo, nhưng cũng đến mức cơm ăn. Các cũng mà, mệnh giữ tiền. Nên nghĩ dù tiền cũng sẽ mất, chi bằng quyên hết cho viện, viện trưởng ít nhất còn lo cho và sư phụ một bữa cơm..."