Khương Dư Dư khựng , xác nhận rõ là quen, lập tức chạy nhanh về phía .
"Chử Bắc Hạc!"
Đêm ở Kinh Thành khá lạnh. Khương Dư Dư chạy, gió lạnh tóc cô bay nhẹ, đầu mũi lạnh, nhưng trái tim thấy ấm áp.
Không vì , thấy , cô thấy tủi .
Chẳng hứa sẽ đợi cô về ?
Cô trở về , mà ở đó.
Chử Bắc Hạc thấy cô chạy tới, theo bản năng tiến lên vài bước. Chờ cô tới mặt, vươn tay đỡ lấy vai cô, đỡ lấy cơ thể chao đảo của cô.
Anh hé môi, định gì đó thì cô buồn bã hỏi: "Anh ?..."
Giọng cô còn trong trẻo như ngày, mà mang theo chút lo lắng, xen lẫn một tia tủi khó nhận .
Ánh mắt Chử Bắc Hạc khẽ d.a.o động, im lặng một lát nhẹ giọng đáp: "Giải quyết một việc, mất chút thời gian. Xin em, tới muộn ."
Câu "xin " khẽ, khiến trái tim Khương Dư Dư khẽ run, âm thầm cảm thấy khó chịu.
"Cuộc thi hôm nay mới chính thức kết thúc, muộn."
Khương Dư Dư : "Vậy nên đừng xin ."
Đừng là bọn họ hẹn ước rõ ràng...
Cho dù hẹn ước...
Dẫu thật sự tới muộn, cô cũng cần xin .
Cô chỉ là... lo cho .
Nếu chỉ mơ hồ cảm thấy lo lắng thì giờ đây, khi gặp , nỗi lo cuối cùng cũng nhẹ bẫng .
Vừa khi thấy rõ hình dáng và ánh mắt , Khương Dư Dư ngay xảy chuyện.
Ánh sáng vàng Chử Bắc Hạc nhạt .
Mà còn nhạt hơn cả .
"Chử Bắc Hạc, lời nào với em ?"
Khương Dư Dư hỏi chuyện gì xảy nữa , vì trực giác mách bảo cho dù cô hỏi, cũng sẽ .
Giống như .
Cô chắc chắn Chử Bắc Hạc những bí mật cô , nhưng nếu , cô cũng cứ mãi truy hỏi.
Về việc dùng bùa thật...
Đó bao giờ là thứ dùng với bạn bè.
Ai cũng những bí mật mà họ hoặc thể .
Điều cô để tâm là bí mật của .
Hay đúng hơn, cô từng tò mò.
bây giờ, điều cô quan tâm hơn là .
Chử Bắc Hạc đối diện ánh mắt trong veo của cô, trong đôi mắt phản chiếu bóng hình của chính , như thể rõ cô đang hỏi điều gì: "Em thể rõ vẻ ngoài của , đúng ?"
Khương Dư Dư gật đầu.
Anh hỏi: "Có ?"
Khương Dư Dư rõ ràng sững một chút, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu theo đúng sự thật.
Đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-637.html.]
Chử Bắc Hạc khẽ một tiếng.
Một lúc lâu , cụp mắt đen xuống: "Về luồng ánh sáng vàng kim , hiện tại tạm thời thể quá nhiều với em."
Dù từng ý định tiết lộ, nhưng chuyện với Thiên Đạo, bắt buộc thận trọng.
Có những chuyện, hiện giờ cô thích hợp để .
"Anh chỉ thể cho em rằng sẽ , cho dù ánh sáng vàng biến mất , vẫn là ."
Chử Bắc Hạc nghiêm túc, nhưng khiến Khương Dư Dư khỏi nhíu mày, định mở miệng gì đó, đổi giọng: "Trừ chuyện đó , hôm nay đến cũng vì thật sự chuyện với em."
Khương Dư Dư , ánh mắt chạm đôi mắt sâu thẳm như đầm nước , trong đó mang theo cảm xúc mà cô khó phân biệt rõ, phần thản nhiên, nhưng cũng vẻ thâm sâu nữa.
"Vào ngày sinh nhật em, em từng hỏi rằng nếu một ngày nào đó phát hiện sắp đặt hôn ước cho mà thì thấy ghét ... lúc đó trả lời."
Khương Dư Dư khựng , như ngờ đột nhiên nhắc tới chuyện .
Câu hỏi mà ngay cả cô cũng vứt đầu, nay bất ngờ nhắc đến, khiến lòng cô vô thức căng thẳng.
Theo bản năng, cô nhanh chóng suy tính trong đầu, nếu nhắc đến dấu ấn đào mộc , cô nên tìm cách lảng tránh thế nào.
Hoặc, thôi thì mặc kệ, thẳng thắn với luôn...
Khương Dư Dư suy nghĩ loạn xạ, nhưng ngoài mặt vẫn để lộ chút cảm xúc, chỉ chăm chú đối phương. Khi cất lời, giọng cô mang theo chút hồi hộp mà ngay cả bản cũng nhận .
"Vậy... ghét ?"
Chỉ thấy Chử Bắc Hạc cô, giọng trầm khẽ nhưng đầy trang trọng: "Nếu đó là em thì chấp nhận."
Đôi mắt Khương Dư Dư hấp háy.
Tim cô bỗng lỡ một nhịp.
Khương Dư Dư thể diễn tả cảm xúc của lúc câu đó.
Khi , cô thể thấy rõ sự nghiêm túc trong từng đường nét khuôn mặt , trong ánh mắt , chút che giấu. Tất cả bày hết mặt cô.
Cũng đầu tiên...
Cô nhận rằng, trong mắt Chử Bắc Hạc, thực sự đặc biệt.
Anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cho ai khác xe .
thường xuyên đưa đón cô bằng xe.
Anh thích trong thư phòng của bất kỳ vật lạ nào.
để mặc cô bày la liệt phù chú và công cụ khắp nơi.
Anh bao giờ lộ mặt truyền thông, để trở thành đề tài bàn tán của công chúng, mà để mặc chuyện giữa cô và nhiều lên hot search.
Trước đây, Khương Dư Dư nhận , chỉ là cô vô thức bỏ qua ý nghĩa ẩn những hành động .
khi thẳng thắn như , Khương Dư Dư mới giật nhận bỏ qua khả năng " thể xảy " .
Anh : "Quan hệ hôn ước của chúng đúng là giả. kể từ hôm nay, hy vọng nó thể trở thành thật. Không vì khế ước, mà vì đó là em."
"Cho nên cũng hỏi ngược em. Khương Dư Dư, nếu em hôn ước với một như thì liệu em ghét ?"
Khương Dư Dư quên mất lúc đó phản ứng thế nào.
Chỉ mơ hồ đáp một câu để em nghĩ , vội vã bỏ chạy.
Nếu thì... ban đầu, đúng là cô từng thấy phiền.
Cho nên đầu tiên thấy dấu ấn đào mộc tay , cô mới theo bản năng dối.