Chỉ thấy Khương Dư Dư ngẩng đầu, bất ngờ chỉ về phía : "Hỏi nó."
Chử Bắc Hạc đầu, chỉ thấy xa phía , một nhân viên giao hàng linh sự quen thuộc trong bộ đồ đen đội mũ đen tiến , tay ôm một cái hộp đen.
"Gia hàng nhanh Linh Sự đây, bưu kiện của cô Lộc Nam Tinh đến nơi."
Khương Dư Dư nhận hộp, vẫy tay với giao hàng. Anh xoay , nhanh chóng hòa dòng và biến mất.
Sau đó Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc lên chiếc xe đợi sẵn bên đường.
Mở hộp , chỉ thấy bên trong là một con búp bê xác sống nhỏ... trông giống giống bất hóa cốt.
Giây tiếp theo, con búp bê xác sống mở mắt.
Khi về phía Khương Dư Dư, nó từ từ nhếch miệng, nở nụ cứng đờ và quái dị với cô.
Khương Dư Dư thấy nụ gương mặt búp bê xác sống nhỏ thì im lặng một lúc, định mở miệng thì con Kim Tiểu Hạc trong túi nhảy , rằng lập tức dán chặt lên mặt búp bê xác sống.
Mặc dù nó biểu cảm cũng lời nào, nhưng hiểu Khương Dư Dư hiểu ý nó.
Kim Tiểu Hạc: Đứa , để che .
Khương Dư Dư bật , gỡ Kim Tiểu Hạc xuống khỏi mặt búp bê. Búp bê xác sống nhỏ vẫn biểu cảm gì nhiều, chỉ toe toét với cô.
"Đây là..."
Phía bên cạnh, Chử Bắc Hạc nhịn hỏi.
Lúc Khương Dư Dư mới giải thích: "Đây là búp bê truy tìm dấu vết mà em bảo Lộc Nam Tinh thử , bên trong hòa một chút oán khí của bất hóa cốt, một khi gần bất hóa cốt thì sẽ phản ứng."
Vừa , cô nhanh chóng kết ấn, đưa một luồng linh lực của trong búp bê, coi như tất việc ràng buộc.
Ngay khi ràng buộc, búp bê xác sống nhỏ lập tức bật dậy khỏi hộp, mắt trợn trừng, cánh tay nhỏ giơ lên, chỉ thẳng về một hướng phía .
Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc một cái, lập tức bảo tài xế lái xe.
Xe dừng một tòa chung cư, hai xuống xe theo hướng búp bê chỉ, thấy nó vẫn chỉ một chỗ nào đó bức tường bên ngoài.
"Ở bên trong ?"
Búp bê lắc đầu, vẫn chỉ bức tường ngoài.
Khương Dư Dư dứt khoát leo lên tầng ba, ngoài từ cửa sổ hành lang tầng ba thì thấy vách tường ngoài hiên một dấu chân in lõm .
Dấu chân rõ ràng mới để gần đây, hơn nữa loại in xi măng ướt, mà là do chủ nhân của bàn chân giẫm quá mạnh mà tạo thành vết lõm.
Không cần nghĩ cũng dấu chân là của ai.
Khương Dư Dư vẫn còn nhớ cảnh lúc bất hóa cốt đá bay ngoài, nếu nhờ bùa hộ mệnh và nhóm Hà Nguyên Anh bảo vệ thì cô chắc chắn gãy mấy cái xương sườn.
Chỉ là nhảy lên đó gì.
Đang nghĩ ngợi thì cô thấy trong căn hộ bên cạnh vang lên tiếng đàn ông càu nhàu: "Không đừng phơi đồ ngoài ban công nữa ? Bộ đồ hôm mới trộm, giờ thêm bộ thì chẳng còn gì để mặc!"
"Thì tại trong ban công hết chỗ mà, ai mà ngờ thời buổi còn biến thái trộm đồ đàn ông chứ..."
Nghe thấy âm thanh trong phòng, Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc , lập tức hiểu nguyên nhân của dấu chân.
Cả hai gì mà xuống lầu.
Một lúc , Khương Dư Dư , nhét ba trăm tệ khe cửa nhà đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-647.html.]
Nếu là , Khương Dư Dư chắc sẽ lười mấy chuyện , nhưng giờ cô là của Cục An ninh Đặc biệt .
Hậu quả do Cục An ninh Đặc biệt xử lý thể tiền.
Sau đó, Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc theo chỉ dẫn của búp bê xác sống nhỏ đến thêm mấy nơi khác .
Quảng trường đài phun nước, con hẻm nhỏ vắng vẻ, tới nhà của một bé.
Sau khi quét mặt trong, thấy bé, ánh mắt Khương Dư Dư dừng ở vòng khí đen mờ mờ quanh mắt cá chân , bố bé kể "tai nạn" hôm qua ở quảng trường.
"Người đàn ông cứu con chị tên là Hoa Tuế?"
" , may mà , thì thằng nhóc nhà chắc ốm nặng ."
Người phụ nữ , ngập ngừng Khương Dư Dư: "Người đó đó vấn đề gì chứ?"
Cũng trách nghĩ nhiều, chủ yếu là vì cả mạng xã hội đều Khương Dư Dư nghề gì.
Tự nhiên cô đến hỏi chuyện hôm qua, khó tránh khiến thấy lo.
Khương Dư Dư ánh mắt lo lắng của phụ nữ, chỉ mỉm nhè nhẹ: "Không , chỉ là một thôi."
Nói , cô bé lấy một lá bùa bình an từ trong túi , đưa cho .
"Cái chị tặng em đeo, nó sẽ bảo vệ em bình an."
Người phụ nữ thấy lá bùa thì mắt sáng lên, vội vàng cảm ơn thêm vài câu khách sáo mới tiễn hai tận cửa.
Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc trở xe, cẩn thận tổng kết những thông tin thu thập về bất hóa cốt đúng hơn là Hoa Tuế.
"Biết đồ, hành vi giống con , ăn động vật, cảm giác đói, hơn nữa vẻ ngoài cũng giống một bình thường. Theo mô tả và dáng vẻ lúc còn sống của t.h.i t.h.ể thì chắc hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đến ba mươi, chuyện..."
Quan trọng nhất là, sợ tiếp cận chỗ đông .
Từ những manh mối trong nửa ngày nay, hình ảnh về bất hóa cốt trong đầu Khương Dư Dư dường như dần trở nên rõ ràng hơn.
hình ảnh đó càng ngày càng khác xa với hiểu đây của cô về bất hóa cốt.
Ngược , càng ngày càng giống một... con .
"Chỉ là mục đích của là gì."
Hành tung của bất hóa cốt hề quy luật, nhưng Khương Dư Dư cứ cảm thấy chỉ đơn giản là đang trốn tránh sự truy bắt của Cục An ninh Đặc biệt.
Vậy thì ?
Chử Bắc Hạc cô , lúc mới chậm rãi lên tiếng: "Nếu vẫn còn giữ ý thức của con như em , thì lẽ về nhà."
Hài cốt từ thời đó ít ai trở về quê hương.
Có những thậm chí ai họ đến từ , càng đến chuyện đưa hài cốt về quê nhà.
Hoa dù ở vẫn luôn tình cảm sâu đậm với nơi chôn cắt rốn.
Nếu là , cũng sẽ trở về.
Dù lẽ giờ chẳng nhớ quê ở .
Khương Dư Dư lời của Chử Bắc Hạc cũng trầm ngâm suy nghĩ.
Một lúc , cô : "Vậy lúc tìm thấy , chúng cứ hỏi thẳng."