Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 677
Cập nhật lúc: 2025-12-15 02:55:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói ông sang quát bảo vệ: "Còn đó gì? Mau tống cổ bọn họ ngoài!"
Hai vệ sĩ lập tức lao tới định bắt . Khương Dư Dư mặt đổi sắc, hiệu cho Hồ Lệ Chi: "Biết đ.á.n.h ?"
Hồ Lệ Chi hổ: " đ.á.n.h giỏi lắm..."
Nói thấy tay bảo vệ sắp chạm , Hồ Lệ Chi liền nhanh như chớp khống chế một tên, đồng thời giơ chân đá bay tên còn .
Làm xong hết thảy, cô mới dịu dàng sang Khương Dư Dư thêm: "... nhưng đối phó với một hai con thì vẫn ."
Khương Dư Dư: ...
Cô gã bảo vệ đang Hồ Lệ Chi kẹp tay đến méo mặt, trong lòng thầm nghĩ: Xem cái câu "đánh giỏi" chỉ đúng khi đ.á.n.h yêu quái cùng loài.
Còn đối với con ...
Thì đúng là vẫn .
Lưu Hưng Quốc tận mắt thấy vệ sĩ của một phụ nữ mảnh mai đ.á.n.h gục trong chớp mắt, mặt ngoài sự kinh ngạc còn chỉ là đầy rẫy cơn giận.
Ngay lập tức, ông định gọi bảo vệ.
Khương Dư Dư thấy ông gọi , cũng chuẩn gọi tiếp viện.
Họ còn kịp hành động thì bỗng tiếng gào t.h.ả.m thiết của Xà Hoa Hoa: "A a a Phán Phán!"
Khương Dư Dư thấy cũng chần chừ, đẩy mạnh Lưu Hưng Quốc sang một bên chạy xuống , khi còn quên dặn Hồ Lệ Chi: "Chỗ giao cho cô, đừng ai thương."
Hồ Lệ Chi dịu dàng đáp: "Được."
Khương Dư Dư ngoái đầu , xuống lầu thì suýt thú vui bệnh hoạn của Lưu Hưng Quốc cho buồn nôn.
Hai bên hành lang dẫn xuống tầng hầm là các thùng kính nuôi đầy rắn.
Những con rắn đó ngay khi thấy thì lập tức lè lưỡi cô chằm chằm.
Tuy Khương Dư Dư sợ rắn, nhưng một đống rắn đồng loạt chằm chằm như vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô đang nghĩ ngợi thì thấy ở đầu hành lang tầng hầm, Tiêu Đồ bỗng thò đầu , mắng đám rắn hai bên: "Yên phận hết cho tao! Có tin tao đ.ấ.m c.h.ế.t tụi bây ?"
Ngay lập tức, đám rắn hai bên cụp đầu xuống, ngoan ngoãn cuộn .
Khương Dư Dư nhanh chóng bước qua, đập mắt là mấy con trăn lớn đang nhốt bên trong.
Một trong đó mở lồng, Xà Hoa Hoa đang bên trong, ôm chặt con rắn hoa lớn yếu ớt, t.h.ả.m thiết: "Phán Phán! Hu hu hu... đừng rời xa ! Rắn con của chúng còn chào đời mà... hu hu hu, đến trễ ..."
Người còn tưởng vợ c.h.ế.t .
khi Khương Dư Dư đến gần, rõ ràng vẫn thấy con rắn hoa lớn còn mở mắt, dù cái lưỡi rắn thè vẻ yếu ớt mà vẫn l.i.ế.m nhẹ tay đàn ông đang ôm .
Thấy cô đến gần, trong mắt rắn hoa lập tức hiện rõ cảnh giác và thù hận, vốn rũ xuống cũng bắt đầu động đậy.
" là của Cục Quản lý Yêu quái, ủy thác đến đưa cô rời khỏi đây."
Thế nhưng trong mắt con rắn hoa vẫn tràn đầy thù hận, lưỡi thè nhẹ bỗng nhiên tiếng : "Con đều xảo quyệt độc ác, huyền sư các cũng !"
Xà Hoa Hoa thấy cô gắng gượng dậy, lo lắng : "Phán Phán, đừng động nữa, huyền sư giống khác..."
Anh xong thì rắn hoa đầu quát lớn: "Đã bao nhiêu là gọi bà đây là Phán Phán! Còn nữa! Đừng ! Ồn c.h.ế.t ."
Xà Hoa Hoa quát thì miễn cưỡng nín .
Khương Dư Dư nhân lúc rắn hoa gắng gượng dậy, phát hiện yêu lực của nó đang rút cạn, để ý đến sự thù địch rõ rệt, chỉ : "Yêu lực của cô đang yếu dần, nếu là thì sẽ lo tìm cách rời khỏi đây , dưỡng thương xong báo thù ."
Cô thể trong mắt rắn hoa chất chứa mối hận sâu, rõ ràng bắt khiến nó tích oán khí dày đặc, thêm rắn là loài thù dai, thoát chắc chắn sẽ tha cho Lưu Hưng Quốc.
Khương Dư Dư sẽ khuyên nó bỏ qua mối thù.
Đây là nghiệp giữa nó và Lưu Hưng Quốc. Về nguyên tắc, chỉ cần g.i.ế.c , cô sẽ can thiệp.
Quả nhiên, đến từ "báo thù", đồng t.ử của rắn hoa co rút, đúng như cô đoán.
Xà Hoa Hoa thấy vợ phần d.a.o động, lập tức cẩn thận cuộn vợ lên , ôm Xà Phán Phán chuẩn rời khỏi nơi .
Anh cảm nhận ngôi nhà gì đó .
Yêu lực của vợ còn mạnh hơn cả , dù sinh yếu mà bắt nhưng cũng thể hút cạn đến mức phản kháng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-677.html.]
Thêm cả việc dùng yêu lực để phá lớp kính mà tốn hết sức lực.
Nơi ... giống như đang hút cạn yêu lực của bọn họ.
Phải tranh thủ đưa Phán Phán rời khỏi đây khi yêu lực hút sạch.
Trước khi , còn thả hết rắn ở đây .
"Tất cả theo , chúng cùng rời khỏi nơi ."
Anh dứt câu xà ngữ, đám rắn vốn ngoan ngoãn yên rốt cuộc cũng bắt đầu di chuyển. ...
Trên lầu.
Lưu Hưng Quốc lúc gọi bảo vệ khu biệt thự tới, một đám suýt nữa thì bao vây Hồ Lệ Chi.
Hồ Lệ Chi trông thì yếu đuối, tay hề nương tay.
Cả đám chặn cứng ngay cầu thang.
Lưu Hưng Quốc gần như mất kiên nhẫn.
lúc , lầu cuối cùng cũng động tĩnh.
Mọi thấy Khương Dư Dư và Tiêu Đồ , đó là một trai trẻ quấn một con rắn khổng lồ.
Lưu Hưng Quốc là nhận con rắn hoa mà ông mới , đang định nổi cơn thịnh nộ thì giây cổ họng như thứ gì đó bóp nghẹt, thể phát tiếng.
Đám bảo vệ và vệ sĩ trong nhà cũng rơi cảnh tương tự.
Họ về phía lưng trai , đồng t.ử co rụt mạnh, theo bản năng lùi vài bước.
Chỉ thấy phía là một đám rắn nhiều màu sắc và hình dạng.
To nhỏ đủ loại, qua thấy dày đặc, khiến rợn cả da đầu.
Chúng cứ thế ngoan ngoãn theo phía vài , bò chậm rãi, nhưng ai dám nghĩ rằng chúng vô hại.
Lưu Hưng Quốc chỉ cần là nhận , những con rắn theo bọn họ chính là bộ sưu tập của ông !
Dù ông đòi , nhưng lúc thốt lời nào.
Tuy bình thường ông thích chơi rắn, nhưng kiểu chơi với cả đàn rắn thế !
"Các... các rốt cuộc là ai?"
Lưu Hưng Quốc cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng âm điệu run rẩy tố cáo rõ sự hoảng sợ trong lòng ông .
Con rắn hoa vốn đang ngoan ngoãn cuộn Xà Hoa Hoa, thấy tiếng ông thì ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt lấy ông .
Cùng lúc đó, đám rắn đang bò đất cũng ngẩng đầu, tư thế tấn công.
Lưu Hưng Quốc suýt nữa thì nhũn chân, may mà kịp vịn lấy vệ sĩ bên cạnh, nhưng vẫn vô thức lùi về vài bước.
Lần đầu tiên trong đời, ông cảm thấy sợ chính những con rắn mà yêu thích.
Lúc , Khương Dư Dư mới lên tiếng hỏi một cách " bụng": " sẽ mang đám rắn , ông ý kiến gì chứ?"
Lưu Hưng Quốc: ...
ý kiến thì cô sẽ ?
Chúng nó sẽ ?
Dù trong lòng ấm ức, ông vẫn c.ắ.n răng, nén sợ hãi : "Các ... ."
Ông nhận , chỉ con nhóc nhà họ Khương mà những khác cũng đều dễ chọc.
Nếu là thường thì ông còn dám cứng rắn, nhưng đám còn điều khiển cả rắn của ông .
Rõ ràng bình thường.
Vì mấy con rắn thôi thì đáng.
Lưu Hưng Quốc đành nhún nhường.