Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-12-14 13:04:22
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quan Dư Dư thẳng , khẽ cúi đầu:

“Cháu chào ông nội ạ.”

Ông lão gật đầu, nụ hiền hòa hiện lên gương mặt đầy nếp nhăn:

“Được, trở về là . Từ nay về , cháu chính là cô chủ nhà họ Khương. Ở đây, ai phép bắt nạt cháu.”

Một câu nhẹ nhàng, nhưng như đặt một tầng bảo hộ vô hình lên cô.

Khương Hoài liền sang đàn ông đang cạnh ông cụ, giọng nghiêm túc hơn hẳn:

“Dư Dư, đây là bố của em .”

Quan Dư Dư theo ánh mắt sang.

So với vẻ ôn hòa của ông nội, Khương Vũ Thành mang đến cảm giác lạnh lẽo và sắc bén hơn nhiều. Chỉ cần nghiêng mặt, những đường nét góc cạnh gương mặt ông liền hiện rõ, cứng rắn mà quyết đoán. Ngũ quan thâm trầm, đủ để nhận khi còn trẻ ông từng là một phong độ xuất chúng.

Dấu vết của năm tháng khiến ông trở nên già nua, trái càng nổi bật khí chất của một đàn ông từng trải, nắm quyền sinh sát.

Hoàn khác với Quan Bảo Thành.

Quan Dư Dư khẽ mấp máy môi, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:

“Con chào bố ạ.”

Khương Vũ Thành căng môi vì tiếng gọi . Khi ánh mắt ông rơi lên Quan Dư Dư, biểu cảm vẫn lộ nửa phần sóng gió. Rất lâu , ông mới trầm giọng đáp:

“Ừ.”

Chỉ một chữ, nhưng đủ để xác nhận phận.

Sau đó, Khương Hoài dẫn Quan Dư Dư lượt chào hỏi những lớn khác trong nhà họ Khương.

Quan Dư Dư lặng lẽ quan sát. Ngoại trừ bà nội vẫn đang ở viện điều dưỡng và một họ kịp về, hầu như bộ thành viên chủ chốt trong gia tộc đều mặt.

Chỉ là… thấy .

Theo lời Khương Hoài kể, năm đó cô bắt cóc, một đuổi theo kẻ bắt cóc đến tận bến cảng. Trong lúc giằng co, bà rơi xuống biển và mất tích. Cho đến nay, tung tích vẫn bặt vô âm tín, ngay cả hài cốt cũng từng tìm thấy.

Có lẽ thấy Quan Dư Dư trầm lặng, một phụ nữ trung niên chủ động tiến , mật khoác tay cô, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương và tiếc nuối.

“Dư Dư trở về chắc mệt lắm nhỉ?”

dịu giọng .

“Thím hai cho chuẩn sẵn phòng cho cháu, lát nữa cháu lên xem thử thích . Nếu ý, cứ với thím.”

Trong nhà họ Khương, ông cụ vẫn giữ quan niệm truyền thống — bố còn sống thì con cái ở riêng. Ngoại trừ cô con gái út xuất giá, ba nhánh còn của gia tộc đều sinh sống chung trong trang viên .

Người phụ nữ tên là Diêu Lâm, hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng thon gọn, làn da chăm sóc kỹ lưỡng, thấy rõ phong thái của một quý phu nhân hào môn.

Chỉ là, sự ân cần lúc , kết hợp với vẻ ngoài phần phù hoa và ánh mắt mang theo cố chấp, khiến Quan Dư Dư cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.

Cô khẽ rút tay , đang định lễ phép lời cảm ơn thì bất ngờ, bên cạnh vang lên một giọng non nớt nhưng đầy thẳng thừng.

“Thím hai, thím đổi phòng cho chị .”

Một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi bật dậy, mở miệng hề khách sáo:

“Căn phòng đó vốn là phòng búp bê của chị Tuyết Khê. Thím đưa cho chị , mấy con búp bê của chị Tuyết Khê chẳng còn chỗ để nữa.”

Cậu chính là Khương Tố — con út của chú ba Khương Vũ Đồng, cũng là bộc trực nhất trong nhà họ Khương.

Quả nhiên, lời thốt , bầu khí trong phòng khách lập tức trở nên gượng gạo.

Khương Vũ Đồng cau mày, trầm giọng quát:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-7.html.]

“Con bậy cái gì thế? Chuyện của lớn, đến lượt con xen ?”

“Sao bố hung dữ với con?”

Khương Tố ưỡn cổ, chịu thua:

“Con sai ! Trong nhà rõ ràng còn nhiều phòng trống như , dùng, chị về chiếm phòng búp bê của chị Tuyết Khê, dựa chứ?!”

Giữa đám con cháu, một thiếu nữ dậy từ lúc nào.

Gương mặt thanh tú trắng trẻo hiện lên vẻ áy náy, giọng nhẹ nhàng mềm mỏng:

“Tiểu Tố, đừng nữa.”

Đó chính là Lộ Tuyết Khê.

Lộ Tuyết Khê là cháu gái bên ngoại của bà cụ Khương. Năm đó, khi Quan Dư Dư mất tích, để an ủi con trai cả, đồng thời cân bằng âm dương trong gia tộc, bà cụ đón Lộ Tuyết Khê về nuôi từ năm ba tuổi, để cô lớn lên cùng đám em họ.

Lúc , Lộ Tuyết Khê sang Quan Dư Dư, ánh mắt dịu dàng, giọng ôn hòa:

“Dư Dư, em đừng để trong lòng. Tiểu Tố ác ý , nó chỉ thấy chị chịu thiệt thôi. Căn phòng đó chuẩn cho em thì cứ ở , chị thế nào cũng .”

Nghe thì rộng lượng, nhưng từng câu từng chữ vô tình nhấn mạnh rằng — cô mới là ấm ức.

Chiêu … quá quen.

Gần như giống hệt Quan Nhị Nhị.

Quan Dư Dư ở trong lòng lạnh.

Chẳng lẽ do thể chất cô quá đặc biệt, nên lúc nào cũng dễ chiêu mấy kiểu “ xanh” thế ?

Lộ Tuyết Khê đầu, giả vờ nghiêm khắc:

“Tiểu Tố, mau xin . Dư Dư là chị của em đấy.”

“Hừ.”

Khương Tố khẽ hừ một tiếng, giọng đầy khinh thường:

“Cô tính là chị em hồi nào chứ?”

“Cộp!”

Một tiếng động nặng nề vang lên.

Không là ai đặt mạnh chiếc cốc xuống mặt bàn đá cẩm thạch.

Cả phòng khách lập tức rơi im lặng.

Trên chiếc sofa đơn cạnh phòng khách, Khương Vũ Thành đó, gương mặt hề biểu cảm. Trên mặt bàn mặt ông, nước từ tách sứ loang một vệt dài.

Rất lâu , ông mới chậm rãi ngước mắt về phía Khương Tố.

Giọng cao, cũng nặng, nhưng từng chữ đều như đè thẳng xuống:

“Dư Dư là con gái của bác.”

Ông dừng một nhịp, ánh mắt trầm lạnh:

“Con gái của bác — xứng chị của cháu ?”

 

 

 

 

Loading...