Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 708
Cập nhật lúc: 2025-12-15 03:21:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hồ Lệ Chi thì tỉnh ngộ: "Thì là kẻ lừa đảo, cứ tưởng bà mạnh quá nên mới cảm nhận linh lực."
Dù cô cũng chỉ là bán yêu, yêu lực yếu, thường thì yêu nào mà ẩn yêu lực cô đều cảm nhận .
Cô quen với chuyện đó .
Khương Dư Dư chỉ : "Một bà thầy đồng trong làng thực sự bản lĩnh, nhưng cũng đơn giản chỉ nghề để mưu sinh. Miễn là lợi dụng để kiếm tiền bất chính hoặc dùng bùa hại thì Cục An ninh Đặc biệt cũng can thiệp quá sâu."
Dù , những như thế thường là chỗ dựa niềm tin cho nhiều .
Hơn nữa, cô cũng thấy nghiệp quả gì bà .
Còn việc Bão Sơn là giữ làng, thể là tình cờ đúng, cũng thể là để nâng cao danh vọng bản .
dù thế nào, bà cũng gián tiếp đổi cách dân làng nhận về Bão Sơn, giúp một khờ khạo chăm sóc trong làng. Xét theo nhân quả, đó là chuyện .
Khương Dư Dư bao giờ cho rằng thiện, ác thể đ.á.n.h giá bằng phận tiêu chuẩn đơn lẻ.
Trong lúc mấy đang trò chuyện, linh thể của ngọc tinh từ ngoài bay .
Thân thể của cô tổn hại, tạm thời thể hóa hình, chỉ thể lấy hình thái linh thể mà bay. Lúc nhóm Khương Dư Dư đến chỗ bà Hoa, ngọc tinh bay khắp làng một vòng.
" cảm nhận khí tức của trong làng, đó chắc ở đây. Chúng vẫn cần giữ làng dẫn đường."
" giữ làng thể rời làng."
Hồ Lệ Chi do dự Khương Dư Dư: "Nếu khỏi làng c.h.ế.t thì ?"
Hệ thống rùa nãy giờ cũng chịu nổi, lập tức thò đầu , bất mãn kêu lên: [C.h.ế.t dễ ? Cứ chần chừ thế thì nên chuyện gì ?]
Khương Dư Dư đáp bằng cách ấn nó xuống nữa.
Sau đó cô tiếp: "Người là thể để dẫn đường, chắc chắn lý do nào đó. nghĩ cứ đợi hỏi trực tiếp, nếu chỉ đường thì cũng cần rời làng."
"Không cần đợi nữa ."
Ngọc tinh , bất ngờ chỉ ngoài: "Người giữ làng đó hình như theo về , đang ngoài cửa."
Mọi đồng loạt đầu thì thấy ngoài sân một to con đang ở cửa, ló đầu , ánh mắt mong chờ ngọc tinh, miệng ngô nghê: "Ngọc Ngọc... Ngọc Ngọc..."
Trời tối xuống.
Trong làng, các nhà bắt đầu nấu cơm.
Có một nhà nấu xong cơm và thức ăn, lấy một cái bát sứ lớn, múc đầy một bát cơm, đắp thêm thức ăn và thịt lên .
Người đàn ông chủ nhà lầm bầm: "Hôm nay đắp đầy thế ?"
Người thím gắp thức ăn liếc ông một cái: "Bão Sơn sáng nay ăn gì hố, bữa tối chẳng nên ăn nhiều một chút ?"
Bà , nhịn liếc ngoài sân, trong lòng còn đang thắc mắc.
Trời tối , Bão Sơn vẫn đến?
Quên hôm nay là tới lượt nhà bà nấu cơm cho ?...
Bão Sơn mà thím đang nhắc tới lúc đang dẫn theo Khương Dư Dư và nhóm của cô băng qua làng, về phía ngọn núi làng.
Lộc Nam Tinh Bão Sơn nhanh phía mà khỏi thắc mắc: "Bây giờ trấn giữ làng lợi hại ? Ban đầu thấu bản thể hồ ly, giờ còn thấy linh thể, còn thể theo về..."
Khương Dư Dư cũng Bão Sơn phía , chỉ : "Có lẽ, khá đặc biệt thì ."
Vừa , chân cô đột nhiên đạp một tảng băng mỏng, thể loạng choạng, lập tức một bàn tay vươn bên cạnh đỡ cô vững.
Chử Bắc Hạc rút tay khỏi cánh tay cô, chuyển sang nắm lấy cổ tay cô, chỉ trầm giọng : "Đường lên núi trơn, nắm tay ."
Lộc Nam Tinh bên cạnh mà tặc lưỡi. Bên cạnh, Hoa Tuế vốn nãy giờ như vô hình, nghĩ ngợi một lúc bắt chước Chử Bắc Hạc chìa tay với cô nàng: "Cho cô nắm ."
Lộc Nam Tinh: ...
Vừa định dạy dỗ Hoa Tuế đừng cái gì cũng học, Khương Dư Dư : "Thật nắm tay là ."
Cô : "Hình như chúng bước một mê trận nào đó, cẩn thận đừng để lạc ."
Lộc Nam Tinh thêm lời nào, lập tức kéo tay Hoa Tuế.
Thấy Hồ Lệ Chi một , tay kéo cả cô theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-708.html.]
Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc nắm tay cùng, vốn nghĩ sẽ bước nơi nào đó quái dị, ngờ, chẳng bao lâu , mặt họ xuất hiện vài ngọn đèn lập lòe, hóa là một ngôi làng khác.
So với kiến trúc chút nét hiện đại của làng Hoa Bị, ngôi làng rõ ràng mang hướng cổ xưa hơn, mặt đường lát đá xanh, nhà ngói cong mái, cửa mỗi nhà đều treo lồng đèn.
Toàn bộ ngôi làng chìm trong sương mù và bóng tối, thoạt như thể lạc một ngôi làng của thời đại khác.
Thực tế, sự xuất hiện của thôn làng quả thật bình thường.
Tính theo tốc độ bộ của đoàn thì họ lên núi đầy nửa tiếng, mà tồn tại một ngôi làng khác với phong cách khác biệt, đến cán bộ thôn cũng từng nhắc đến, còn ngay gần sát.
Khương Dư Dư lập tức nghĩ đây là... một thôn làng ma.
cô cảm nhận kỹ thì thấy giống.
Có vẻ như thấy tiếng động, từ một căn nhà gần cổng làng. Thấy một nhóm lạ bỗng nhiên xuất hiện, biểu cảm đó rõ ràng chút bất ngờ: "Bão Sơn , giờ mới tới? Còn dẫn theo nhiều thế?"
Người đó hiển nhiên là quen Bão Sơn, nhưng khi thấy những theo thì vô thức chút cảnh giác.
Bão Sơn chỉ khờ khạo, miệng lẩm bẩm: "Ngọc Ngọc, tìm Ngọc Ngọc."
Dân làng hình như để ý đến dáng vẻ ngốc nghếch của , ánh mắt lướt qua nhóm Khương Dư Dư, như thể hiểu: "Cô hôm nay ở trong làng."
Bất ngờ, ánh mắt đó chuyển sang Chử Bắc Hạc. Không nhầm nhưng cô thấy ánh mắt đó sáng lên.
Khương Dư Dư theo phản xạ siết c.h.ặ.t t.a.y Chử Bắc Hạc.
Cô quên, ánh sáng vàng kim của Chử Bắc Hạc thu hút những thứ kỳ lạ.
Chử Bắc Hạc cảm nhận sự đề phòng của cô, chỉ nhẹ nhàng siết tay cô để trấn an.
"Là quý nhân đấy."
Người đó , vẻ mặt bỗng bớt cảnh giác nhiều. Người đầu, hét lớn về phía một căn nhà trong làng: "Trưởng làng! Trưởng làng! Bão Sơn dẫn khách tới !"
Thái độ đổi đột ngột của khiến Lộc Nam Tinh cảm thấy rợn tóc gáy, nhịn ghé gần Khương Dư Dư: "Dư Dư, chẳng lẽ tụi dẫn cái làng xác sống nào nữa?"
Lần dân thôn Lý Gia cũng nhiệt tình với họ như , mục đích là bắt nhốt ăn thịt.
Khương Dư Dư lúc cũng chắc chắn, chỉ thể nhỏ: "Xem ."
Sau tiếng hô gọi của , trong làng nhiều bước .
Họ cầm theo đèn lồng, điều khiến kinh ngạc hơn cả là tất cả họ đều mặc đồ cổ trang.
Có khoác áo choàng, mặc áo bông thời xưa, qua giống dân làng bình thường.
Lộc Nam Tinh chỉ cảm thấy mắt tối sầm: "Xong , làng chắc chắn bình thường, là làng ma nào đó."
Khương Dư Dư chăm chú hồi lâu, chỉ một câu: "Không ma."
Thấy Lộc Nam Tinh và Hồ Lệ Chi đầy mong đợi, Khương Dư Dư mím môi, bổ sung thêm: " cũng ."
Lộc Nam Tinh: ...
Thà là ma còn hơn.
Chẳng bao lâu, trưởng làng bước tới, vẻ gì bất ngờ khi thấy họ tới làng buổi tối, họ đến tìm thì chỉ : "Trời tối, chi bằng nghỉ trong làng một đêm, chuyện gì thì sáng mai."
Vừa , đặc biệt về phía Chử Bắc Hạc: "Vị quý khách thì ở nhà nhé."
Khương Dư Dư theo bản năng kéo tay Chử Bắc Hạc, với trưởng làng: "Chúng ở cùng ."
Đã thôn làng điều bất thường, cô đương nhiên thể để "bánh bao" nhà ở riêng một trong nhà dân.
Trưởng làng , thoạt đầu còn họ bằng ánh mắt quái lạ, đó chăm chú quan sát một lúc, cuối cùng nở nụ như hiểu : "Hóa hai là vợ chồng , là suy nghĩ chu . , vợ chồng thì ở cùng chứ."
Vừa , ông vui vẻ , gọi họ làng.
Nhà các hộ trong làng lớn, thể sắp xếp cả nhóm ở cùng một nhà, Khương Dư Dư để Hồ Lệ Chi, Lộc Nam Tinh và Hoa Tuế ở chung.
Tuy rõ tình hình trong làng, nhưng Hoa Tuế là bất hóa cốt, nếu chuyện gì xảy cũng thể bảo vệ hai còn kịp thời.