Dường như con rùa đột nhiên bay dọa sợ, họ hoảng loạn tản .
Vài kịp như trưởng làng ngước lên thấy Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc thì tỏ vẻ bình tĩnh, hì hì, còn lên tiếng gọi: "Hai vị khách quý, bữa sáng chuẩn xong , mời hai vị xuống ăn thôi."
Khương Dư Dư: ...
Hệ thống đúng một điều.
Cô thực sự quá buông thả .
Buông thả đến mức gần như lơ là.
Dù tối qua khi ngủ chia sẻ một chút thông tin với Chử Bắc Hạc, nắm đại khái tình hình ngôi làng .
... sáng sớm một đám vây nhà mà hề phát hiện, đúng là cô chủ quan quá.
Nếu như dân làng thực sự ác ý với họ thì chỉ một đêm thôi cũng sẽ xảy chuyện gì.
Lúc , điện thoại reo lên.
Khương Dư Dư mở xem, là tin nhắn từ Lộc Nam Tinh.
Chỉ thấy cô gửi một tấm ảnh bữa sáng.
Bữa sáng của ba : Lộc Nam Tinh, Hoa Tuế và Hồ Lệ Chi, lượt là: Cháo gà xé, tiết canh gà và... một con gà nguyên con.
Lại một phần ăn chu đáo.
Chỉ là... chu đáo quá .
Lộc Nam Tinh sắp đến nơi: [Giờ tụi ăn ăn đây?]
Khương Dư Dư nhớ chuyện mà Chử Bắc Hạc với cô tối qua, trả lời bên phía Lộc Nam Tinh: [Ăn . ]
Cứ yên tâm mà ăn.
Khương Dư Dư cùng Chử Bắc Hạc xuống lầu thì thấy trưởng làng tươi bên cạnh bàn ăn, trong tay còn ôm con rùa hệ thống đá bay xuống lầu.
"Hai vị tối qua ngủ ngon ?"
Trưởng làng , đưa con rùa trong tay cho Khương Dư Dư.
"Con rùa dân làng nhặt về lúc nãy. xem qua, nó vẫn còn sống, đúng là một con rùa kiên cường."
"Phiền trưởng làng ."
Khương Dư Dư lễ phép nhận con rùa, tiện tay nhét hành lý mang theo bên .
Trưởng làng hành động của cô, tủm tỉm : "Sáng nay dân làng vô tình mạo phạm, thật là do lâu cảm nhận linh khí thuần khiết như , nhịn nên mới tụ tập , hy vọng hai vị sợ hãi."
Lời quá mức nhẹ nhàng bình thản, khiến Khương Dư Dư cũng khó thể tính toán với họ.
Đợi hai xuống, cái bát sứ Thanh Hoa dùng để đựng cháo trong tay, trong lòng Khương Dư Dư càng thêm xác nhận suy đoán của cô và Chử Bắc Hạc.
Cô vội hỏi han, lặng lẽ ăn xong bữa sáng, đặt đũa bát xuống thì nhóm Lộc Nam Tinh cũng đến. Trưởng làng liền : "Ngọc tinh mà các vị tìm trở về lúc sáng nay . Vừa , để dẫn các vị qua gặp cô ."
Trưởng làng dẫn đường.
Vừa , ông quên : "Cô giống chúng lắm, thích chôn đất ngủ, là đất linh khí nhiều hơn. cũng bình thường thôi, vì cô vốn là vật bồi táng mà."
Trưởng làng đến đây thì bỗng sang mấy Khương Dư Dư: "Các vị kỳ thị vật bồi táng đấy chứ? nhiều thấy đồ bồi táng là cảm thấy xui xẻo."
Lộc Nam Tinh và Hồ Lệ Chi tới đây thấy kỳ quặc , giờ thì đơ .
Chỉ Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc bình tĩnh lắc đầu: "Không kỳ thị."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-710.html.]
Trưởng làng lúc mới yên tâm: "Vậy thì . Thật chuyện chẳng gì, chúng ở đây cũng để ý mấy chuyện đó, chỉ cần mang theo âm khí c.h.ế.t là ."
Nói ông còn hiệu với ba Hoa Tuế: "Chiếc quan tài mà em nhỏ ngủ tối qua thật cũng là của cô đấy. Tối qua ngờ nhiều khách đặc biệt như nên chúng mới kêu khiêng sang tạm thời. Ngủ ngon ?"
Lộc Nam Tinh c.h.ế.t lặng.
Hoa Tuế thì vốn dĩ còn học hết cảm xúc của loài , hỏi chỉ gật đầu: "Ngon lắm."
Lộc Nam Tinh: ...
Ông ơi, cứu cháu với.
Cô nàng cảm giác ở thế giới nổi nữa.
Cả nhóm trò chuyện, ngang qua vài nhà trong thôn.
Có nhà cả chục đứa trẻ sinh đôi đang chơi đùa ngoài cửa.
Có nhà hóa trang thành tiểu thư cổ đại đang phơi ô trong sân.
Lại đeo cái đỉnh đồng qua .
Trưởng làng dọc đường còn giới thiệu với : "Nhà là bộ sứ Thanh Hoa men ngọc gồm 12 món."
"Nhà là tiểu thư, cây ô trong tay cô là ô gấm trắng vẽ hình ."
"Đây là đỉnh đồng, tên thích mang theo bản thể của ."
Ban đầu nhóm Lộc Nam Tinh còn thấy lời trưởng làng khiến nổi da gà, nhưng càng càng thấy gì đó sai sai.
Cuối cùng, cô nàng dường như nhận điều gì đó, im bặt luôn.
Lộc Nam Tinh sang phía Khương Dư Dư, như thể xác nhận suy đoán trong lòng .
Khương Dư Dư chỉ khẽ gật đầu với cô bạn.
Cảm giác của họ sai.
Ngôi làng là một ngôi làng di vật.
Những sống trong ngôi làng đều là cổ vật, di vật thành tinh như ngọc tinh.
Điều cũng giải thích tại họ thể thấu bản thể của nhóm họ ngay từ đầu, còn nhiệt tình tiếp đón hề e dè.
Thật , ngay khi ngọc tinh nhắc đến "tiền bối" giúp cô thành tinh bảo cô tới đây tìm , họ nên đoán đây là nơi bình thường.
Khương Dư Dư chỉ ngờ, cả ngôi làng đều là cổ vật thành tinh.
Hơn nữa, loại cổ vật tầm thường.
"Ông với chúng nhiều như , chứ?"
Khương Dư Dư nhịn hỏi trưởng làng.
Bọn họ chọn sống ẩn dật trong ngôi làng kết giới bao bọc thì ắt hiểu rõ giá trị của chính .
từ tối qua đến giờ, trưởng làng rõ ràng hề xem họ là ngoài.
Trưởng làng xong cũng khó hiểu: "Có gì mà ? Người thường thì thể , nhưng các vị đều giống như chúng , , đúng ?"
Lộc Nam Tinh ban đầu còn thấy nặng nề trong lòng, đến đây thì nhịn phản bác: " là mà!"