Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 712

Cập nhật lúc: 2025-12-15 03:21:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Dư Dư thoáng động tâm, cảm thấy sai hướng, nhưng Ngọc Bích tiếp: " giúp, e là cũng lực bất tòng tâm."

, giọng như bất lực: "Bản thể của chỉ còn nửa hồn, linh lực suy yếu, cứ cách một thời gian tự chôn xuống đất để bảo tồn linh khí, hiện tại những việc thể nhiều."

"Nửa hồn..."

Khương Dư Dư bất ngờ, cẩn thận cảm nhận thì đúng là khí hồn đối phương yếu.

Không chỉ , cả trưởng làng và các cổ vật khác trong làng cũng đều linh khí nhạt.

Đó cũng là lý do đêm qua cô phát hiện họ là linh vật.

Khương Dư Dư hỏi thêm, nhưng Ngọc Bích và trưởng làng hiển nhiên nhiều, cô cũng đành thôi.

Nghĩ một lát, Khương Dư Dư xin phép tạm thời ở làng.

 

"Nếu thể, còn xem hoa văn bản thể của cô."Bây giờ Ngọc Bích là manh mối duy nhất của cô, cô từ bỏ, lẽ thể nghiên cứu gì đó.

Ngọc Bích nghiên cứu bản thể , đôi mắt nheo : "Câu của cô khá là mạo phạm đấy. Dù thì ngọc của ai nghiên cứu cũng ."

Khương Dư Dư: ...

Nghe kỳ kỳ ?

cơ thể trần của cô , gọi là mạo phạm?

Được , bản thể của linh vật đúng là thể tùy tiện chạm .

Khương Dư Dư quyết định lùi một bước, hỏi thử thể xem tư liệu liên quan đến Ngọc Bích , chuyện chắc chứ?

Chỉ là kịp mở miệng thì Ngọc Bích chủ động nhường bước: "Thôi , nể mặt thấy cô thuận mắt, cho cô xem đó."

Khương Dư Dư: ...

Ừm, càng kỳ quặc hơn .

Chờ tiễn nhóm Khương Dư Dư rời , trưởng làng mới sang Ngọc Bích, chút kinh ngạc: "Cô ghét nhất là khác chạm bản thể ? Sao cô mới mở miệng đồng ý ?"

Cho dù là vì bù đắp hậu bối, cũng cần "bán "?

Ngọc Bích lườm ông một cái, đôi mắt khép , ánh lên vẻ man mác hoài niệm: "Ông cảm thấy khí tức chút giống đó ?"

Người năm xưa dựng nên làng cổ vật , để những linh vật như họ nơi nương tựa.

Trưởng làng nhắc đến thì khẽ ngẫm : "Ừm... cô , đúng là giống thật."

Khương Dư Dư quyết định tạm thời ở làng cổ vật.

Lộc Nam Tinh và những khác đương nhiên ý kiến gì. Lần bọn họ đến vốn là để giúp cô điều tra về dị giới, còn bắp cải ngọc chỉ là việc phụ.

Chử Bắc Hạc càng ý kiến.

Khương Dư Dư : "Nếu định ở tạm thời, lát nữa em sẽ nhờ trưởng làng sắp xếp phòng. Dân làng ở đây đều là linh vật linh tính, ở một một phòng cũng vấn đề gì."

Tối hôm qua là bất đắc dĩ, chứ nếu định ở vài ngày thì thể để Chử Bắc Hạc chen chúc ngủ chung giường với cô mãi , như quá thiệt thòi cho .

Khương Dư Dư tự thấy chu đáo. Chử Bắc Hạc dù thấy cách sắp xếp hợp lý, nhưng hiểu hụt hẫng.

Rất nhanh, tin tức về việc nhóm của Khương Dư Dư sẽ ở làng lan , khiến dân làng vui mừng.

"Làng chúng bao năm nay mới đến, ngày nào cũng mấy gương mặt cũ chán c.h.ế.t ."

" mà nhóm đến là cổ vật thì ?"

"Sao ? Chẳng một xác sống ? Xác nghìn năm đào lên còn xem là văn vật thì xác sống tại ?"

"Nói cũng đúng, còn một con bán yêu hồ ly, làng đang thiếu một thú cưng."

"Không chỉ hồ ly, còn cả rùa nữa."

"Rùa thì khỏi cần."

Dân làng ríu rít bàn tán, còn bắt đầu suy tính xem nên tặng quà gì để chào đón thôn dân mới, mãi đến khi trưởng làng nhịn nữa mới lên tiếng: "Họ chỉ ở tạm vài ngày thôi, định cư ở làng , xong việc là ."

Nghe , dân làng lập tức tỏ thất vọng: "Hồ ly cũng ?"

"Còn xác sống thì ? Hợp với làng mà."

"Có thích cái quan tài gỗ ? Nhà còn một cái quan tài, thể tặng cho ."

Dù thất vọng, dân làng vẫn chuẩn quà.

Biết cảm nhận sự nhiệt tình của họ thì nhóm đó sẽ chịu ở thì ?

Trưởng làng cũng thấy ngại: "Làng bao năm ai mới đến, đều mong chờ."

Lộc Nam Tinh cũng khỏi cảm động: "Trưởng làng đừng , nhiệt tình như thế, nếu là con , chắc cũng ."

"Thật ?"

"Thật đó!"

 

Trưởng làng và Lộc Nam Tinh bỗng cảm thấy như gặp tri kỷ muộn, chuyện nhịn liếc về phía Chử Bắc Hạc.

"Quý khách, còn một yêu cầu, ngài thể..."

Chử Bắc Hạc để trưởng làng xong lên tiếng: " cần gì. và Dư Dư bàn với . Trong thời gian ở làng, cô sẽ bố trí một pháp trận tụ linh quanh đây, mỗi tối khi trăng lên, thể quanh trận để hồi phục linh khí."

Linh khí dĩ nhiên chỉ là linh khí trời đất thông thường, mà còn là linh khí Chử Bắc Hạc tinh lọc và luyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-712.html.]

Sau khi dân làng đều là linh vật ở trạng thái bán hồn, Khương Dư Dư hiểu sự khó khăn trong việc duy trì linh khí của họ.

Đã ở thì cũng nên "trả tiền thuê".

Việc ban đầu là do Chử Bắc Hạc đề nghị, nhưng Khương Dư Dư lo dân làng sẽ thường xuyên vây quanh , chỉ khiến thấy thoải mái mà hiệu quả cũng cao.

Thà để cô bố trí trận tụ linh, gom linh khí trong núi rừng , để dân làng cùng hấp thụ.

Trưởng làng hai họ nghĩ đến chuyện đó, lập tức cảm động thôi.

Dân làng thì khỏi , chỉ cảm thán làng họ gặp .

Sau đó, để cảm ơn hai , dân làng âm thầm quyết định sẽ tặng họ một "món quà lớn".

Khương Dư Dư kế hoạch của dân làng, lúc cô đang cầm bút tỉ mỉ vẽ hoa văn Ngọc Bích.

Thân ngọc thuần một màu xanh biếc, bên khắc hoa văn phức tạp.

Chủ yếu là họa tiết hình xoáy, nhưng nếu kỹ thì từng nét của xoáy là những ký tự.

Những hoa văn thoạt gì đặc biệt, nhưng khi Khương Dư Dư lượt vẽ chúng giấy, cô dần cảm nhận cảm giác cản trở giống như khi mới học phù chú.

Cứ như thể trong những hoa văn đó thực sự ẩn chứa phù văn nào đó.

Khương Dư Dư mất ba tiếng mới vẽ xong bộ hoa văn Ngọc Bích.

Ngọc Bích thấy giọt mồ hôi trán cô, nhịn lên tiếng: "Cô nên nghỉ một chút."

Khương Dư Dư lắc đầu, tiện tay cầm viên Bắc Linh Thạch ở cổ lên, chẳng mấy chốc cảm giác mệt mỏi biến mất.

Ngọc Bích cũng cảm nhận luồng linh khí toát từ linh thạch, khỏi thốt lên: "Linh khí viên đá thật đặc biệt, giống khí tức của vị ."

Khương Dư Dư đến Chử Bắc Hạc, chỉ đáp: "Là tặng ."

"Anh thích cô."

Ngọc Bích .

Tim Khương Dư Dư khẽ run, dường như đây là đầu tiên thẳng rằng Chử Bắc Hạc thích cô.

Dù hai xác lập hôn ước, nhưng ai thật sự rõ tình cảm như những cặp nam nữ bình thường.

Chử Bắc Hạc thích cô ?

Cô nghĩ chắc là .

"Ừ."

Cô gật đầu, lúng túng nhưng cố giữ bình tĩnh.

"Cô cũng thích ."

Khương Dư Dư bỗng cảm thấy như chạm đúng tâm sự tiện .

Hiếm khi cô thấy ngại ngùng.

trả lời nữa.

Ngọc bích cũng để ý, chỉ hỏi: "Hai thích , hôn ước, còn thành ?"

Chuyện , khi hai tách phòng thì dân làng mới .

Có hôn ước mà vẫn thành vợ chồng?

Dân làng đều hiểu nổi.

Khương Dư Dư cũng cũng thuận theo thảo luận chủ đề với Ngọc Bích, chỉ lấp lửng: "Chưa đến lúc."

Ngọc Bích cảm thấy lớp trẻ bây giờ thật rắc rối.

, họ sẽ tay "thúc đẩy" giúp.

Thấy Khương Dư Dư vẽ gần xong, Ngọc Bích lóe lên linh quang, hóa hình , nắm tay kéo cô : "Mấy hôm nay nhờ linh khí của các vị mà dân làng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nên chúng bàn tặng cô và Chử một món quà."

Giải thích một chút: Mình hoa tên Ngọc Bích vì đây chỉ là bản thể mà còn là tên riêng của cô . Trong khi ngọc tinh thì chỉ là một danh từ thôi, cả Ngọc Bích và bắp cải ngọc đều thể gọi là ngọc tinh cả.

 

Khương Dư Dư tặng quà nữa thì chút bất đắc dĩ: "Chúng nhận quà mà."

"Cái khác, đây là dành riêng cho cô và Chử."

kéo Khương Dư Dư xuống lầu. Khi qua hành lang, Khương Dư Dư cảm thấy một luồng linh lực từ Ngọc bích truyền tới, lập tức bao lấy cô.

Ngay khi bước khỏi cửa, trang phục cô liền biến hóa thành một bộ khác.

Vai áo thêu mây rực rỡ, váy lụa tầng tầng lớp lớp, từng chi tiết tinh xảo như tác phẩm trời ban.

Không chỉ trang phục, ngay cả tóc cũng vấn lên, cài vương miện phượng hoàng tinh xảo.

Kiểu dáng cô từng thấy qua trong tài liệu giới thiệu bảo vật cổ.

Dù là Khương Dư Dư cũng khỏi sững sờ vì sự biến hóa bất ngờ .

khiến cô ngạc nhiên hơn nữa chính là hành lang nhà dân làng trang hoàng kỹ lưỡng.

Hai bên đầy hoa tươi, dân làng cầm hoa hai hàng, mặt ai cũng rạng rỡ, tấm t.h.ả.m đỏ chạy dài đến tận cổng sân.

Mà ở đầu bên , một đàn ông mặc hỉ phục đỏ yên cầm dải lụa đỏ, lặng lẽ chờ cô.

 

 

Loading...