Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 713
Cập nhật lúc: 2025-12-15 03:21:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Toàn tỏa ánh sáng vàng vàng kim, quen thuộc xa lạ.
rực rỡ đến mức khiến thể rời mắt.
Khương Dư Dư cảm thấy bản lúc như kéo một ảo cảnh đột ngột.
Rõ ràng một giây trong đầu cô vẫn còn đầy những bí ẩn hoa văn của Ngọc Bích, mà giây tiếp theo, cô đang ở đây, giống như là...
Một buổi lễ kết hôn?
Cô thấy Chử Bắc Hạc đang từng bước về phía , đó vươn tay .
Khương Dư Dư đột nhiên phản ứng , bên tai thấy giọng của Ngọc Bích nhẹ nhàng vang lên: "Chúng tư cách mặt gia đình các vị tổ chức hôn lễ, tất cả những gì hôm nay diễn chỉ là một lời chúc phúc mà chúng dành cho hai ."
Giọng cô lạnh lùng, nhưng lúc như mang theo chút ấm áp, xong nhẹ nhàng đẩy cô một cái: "Đi thôi."
Bước chân Khương Dư Dư theo phản xạ mà tiến về phía , tự nhiên nắm lấy bàn tay mà Chử Bắc Hạc đưa tới.
Cô vẫn rõ gương mặt , nhưng thể thấy ý trong đôi mắt đen sâu thẳm vốn luôn tĩnh lặng của .
Như dẫn dắt theo cảm xúc, hàng mày và ánh mắt của Khương Dư Dư cũng vô thức cong lên.
Cô nắm tay , cùng bước qua con đường hoa rực rỡ giữa hàng hai bên.
Khi đặt chân lên t.h.ả.m đỏ, hai bên dân trong làng tung những cánh hoa mang theo ánh sáng linh khí lên đầu họ.
như Ngọc Bích , đó là những lời chúc phúc mà họ dành cho Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc.
Ngoài họ , Lộc Nam Tinh và vài khác cũng lẫn đám đông, nhiệt tình tung hoa, so với sự dè dặt của Hồ Lệ Chi, gương mặt phấn khích của Lộc Nam Tinh còn lấn át cả hai nhân vật chính.
Còn Hoa Tuế thì rõ vì tung hoa, nhưng thấy , cũng theo.
Khương Dư Dư cảm nhận sự vui mừng hiện rõ gương mặt hai bên.
Kể từ khi trở nhà họ Khương, cô trải qua nhiều đầu tiên. Lần đầu tiên cô cảm giác cùng dạo phố là thế nào, cảm giác trai cõng, nhà che chở là thế nào.
Những tưởng tượng của cô về gia đình bố và trai lấp đầy từng chút một.
Còn Chử Bắc Hạc là tương lai mà cô từng dám tưởng tượng.
hiện tại, tương lai nhận lời chúc phúc đầu tiên đặc biệt nhất.
Khóe môi bất giác nở nụ , Khương Dư Dư siết c.h.ặ.t t.a.y Chử Bắc Hạc, khoảnh khắc , cô chỉ nắm thật c.h.ặ.t t.a.y .
Đi qua con đường hoa, hai dân làng đưa lên chiếc xe hoa ở cổng làng.
Rõ ràng nơi đây sắp xếp cẩn thận.
Trưởng làng : "Ngày xưa, cô dâu cần kiệu hoa quanh thành một vòng, nhưng làng chúng điều kiện đó, nên dùng xe hoa thế, quanh làng một vòng nhé."
Lộc Nam Tinh tự xưng là " nhà gái", luôn đầu đoàn rước, lúc chiếc xe hoa lập tức nhịn hỏi: "Chỉ xe thôi, ngựa, chẳng lẽ kéo tay ?"
Trưởng làng tít mắt: "Tất nhiên là ngựa ."
Vừa , ông từ lấy hai con ngựa sứ, một lớn một nhỏ, vung tay một cái, ánh sáng linh khí lóe lên, liền thấy hai con ngựa sứ rơi xuống đất, hóa thành hai con ngựa sứ to lớn.
Rõ ràng vẫn là hình dáng ngựa gốm sứ, mà như sống dậy, bắt đầu lộc cộc kéo xe về phía .
Lộc Nam Tinh lập tức mắt sáng lên, ngừng khen trưởng làng tài ghê.
Dân làng đuổi theo xe hoa, Lộc Nam Tinh cũng chạy theo, Hồ Lệ Chi thấy cô nàng chìm đắm như , hỏi vấn đề canh cánh nãy giờ: "Khương Dư Dư và Chử kết hôn lén lút với lớn trong nhà, nếu lớn , khi nào công nhận ?"
Lộc Nam Tinh liền cô với vẻ khó hiểu: "Sao cô lo chuyện đó? Vốn dĩ cái tính là thật ."
Hồ Lệ Chi: ?
Thấy vẻ mặt cô như sốc, Lộc Nam Tinh bật : "Chẳng lẽ cô tưởng đây là hôn lễ thật ? Cái giống mấy trải nghiệm văn hóa dân gian trong các làng du lịch , cảm nhận quá trình là chính."
Hồ Lệ Chi: ...
Vậy đây là sự thật đằng việc họ nhập tâm và thích thú tung hoa suốt hôm nay ?
Chỉ là hình thức thôi ?
Vừa cô còn đang đau đầu giải thích thế nào khi về nhà...
Lộc Nam Tinh để ý đến sự rối rắm của Hồ Lệ Chi, miệng vẫn ngừng khen ngợi dân trong làng di tích việc quá khéo léo.
" cứ tưởng làng cổ vật đủ đặc biệt , ai ngờ họ còn cả kiểu trải nghiệm đặc biệt thế , nếu tớ đối tượng, tớ cũng thử luôn."
Nói , Lộc Nam Tinh còn thật sự suy nghĩ cân nhắc thêm: "Hay là mượn tạm một nhỉ. Cô thấy Bình Cá bên làng kế bên thế nào? Hình trông cũng đấy chứ."
Ánh mắt Hồ Lệ Chi Lộc Nam Tinh chẳng khác nào thấy ma.
Chuyện ... thể tùy tiện tìm trải nghiệm ?
Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy cách giữa cô và Lộc Nam Tinh tuyệt đối chỉ là khác biệt giữa và bán yêu.
Bên hai đang chuyện, bên , xe hoa của Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc nửa vòng quanh làng.
Lúc đầu dân làng còn đuổi theo xe tung hoa, nhưng lẽ dành thời gian riêng cho hai xe, nên cũng dần dần dừng .
Khi tiếng xung quanh dần tản , Khương Dư Dư về phía con ngựa sứ phía .
Cô ngựa một cái, sang bên cạnh.
Từ lúc lên xe, Chử Bắc Hạc vẫn luôn thẳng thớm, bộ lễ phục khiến trông như một công t.ử quý phái.
Dù cô thấy rõ bộ, nhưng chắc chắn là .
"Chử Bắc Hạc."
Khương Dư Dư đột nhiên gọi : "Tại đồng ý phối hợp với dân làng, tham gia một... nghi thức như thế ?"
Cô ngại đây là hôn lễ của họ.
Dù đây là lời chúc phúc của dân làng, Khương Dư Dư vẫn chút bất ngờ.
Bởi với tính cách của Chử Bắc Hạc, nghi thức kiểu chắc hẳn xếp loại nhàm chán nhỉ?
Chử Bắc Hạc cô nghiêm túc hỏi , chỉ cô hỏi : "Sao em nghĩ là sẽ đồng ý?"
Anh ngừng một lúc thêm: "Anh tưởng hẹn hò , đưa câu trả lời ."
Khương Dư Dư thì sững , gần như lập tức nhớ "câu trả lời" từng .
Anh bảo, nội dung bao giờ là điều quan trọng, điều quan trọng là... họ ở bên .
Trái tim cô như bao bọc bởi cảm giác ấm áp đến yên lòng tên.
Khương Dư Dư mặt, đầu tiên chủ động mở lời: "Chử Bắc Hạc, em ."
Ngoài hai , luôn ánh sáng vàng rực rỡ.
Trước đây dù rõ , cô cũng để tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-713.html.]
Vì cho dù thấy rõ, cô vẫn thể cảm nhận cảm xúc thuộc về .
hôm nay, giây phút , cô .
Là của hiện tại.
Chử Bắc Hạc ngẩn , cô, đôi mắt đen sâu hơn: "Chẳng em đang ?"
Khương Dư Dư lắc đầu: "Ánh sáng vàng của luôn quá chói, em cố gắng lắm mới rõ ."
Nghe lời cô , ánh mắt càng thêm sâu thẳm. Một lúc , vẻ như hiểu điều gì, giây tiếp theo, bất ngờ nghiêng gần cô.
Gần đến mức, ánh sáng vàng của bao phủ lấy cả cô.
Hơi thở đan , cách chỉ còn một nhịp thở.
Khương Dư Dư gương mặt rõ ràng mắt bất ngờ phóng đại, tim cô khựng một nhịp.
Hồ lâu , bên tai chợt thấy giọng trầm thấp quyến rũ của : "Như , em rõ ?"
Xe hoa lăn bánh chậm rãi về phía , tiếng bánh xe nghiến lên những phiến đá xanh vang vọng rõ ràng con đường làng yên tĩnh.
Rõ ràng là giữa mùa đông, mà ven đường trong làng tràn đầy sắc xuân.
Thế nhưng hai trong xe lúc đều chẳng còn lòng nào để ngắm cảnh.
Khương Dư Dư nhận , khi đến đủ gần, ánh sáng vàng vốn chỉ tỏa quanh Chử Bắc Hạc sẽ bao trùm cả cô.
Như từng tầng hào quang chồng lên , còn cô thì cuốn vầng sáng .
Chỉ là, họ bao giờ gần đến thế, gần đến mức cô thể thấy rõ từng đường nét gương mặt .
"Thấy rõ ."
Thấy quá rõ.
ngay khi , đáy mắt Khương Dư Dư thoáng hiện một tia hối hận.
Giọng cô run !
Dù rõ ràng lắm, nhưng Chử Bắc Hạc chắc chắn .
Quả nhiên, trong đôi mắt đen đối diện ánh lên chút ý khó nhận thấy.
Khương Dư Dư lập tức ngẩng lên, trừng mắt .
Chử Bắc Hạc rõ hơn.
Anh , lúc nên lùi .
Vị hôn thê của , dù gan lì sợ trời sợ đất, nhưng thích khác gần quá mức.
Vậy mà, lùi.
Như thể một tuyên ngôn lời, giống như một sợi chỉ mảnh kéo căng giữa hai .
Đột nhiên, một bông hoa từ ngoài xe bay vụt .
Ngay đó, thêm một bông.
Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc đồng loạt đầu , chỉ thấy Hoa Tuế từ xuất hiện.
Trong tay ôm một đống hoa hái, chân dài sải bước bên cạnh xe hoa, cẩn thận thảy từng bông trong xe.
Cảnh tượng nãy ném hoa chúc mừng khiến thích.
Anh thích sự náo nhiệt như .
Chỉ là Hoa Tuế bối rối, chỉ hái thêm ít hoa thôi mà, những dân nãy chạy theo xe hoa giờ biến cả ?
Còn mười hai đứa sinh đôi nữa, chúng ?...
Một buổi diễu hành xe hoa quanh làng rộn ràng khép .
Ngay khoảnh khắc chân chạm đất, những bộ trang phục lộng lẫy Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc lập tức biến mất.
Như thể một ảo cảnh tan biến.
Ngay cả hai con ngựa gốm sứ sặc sỡ kéo xe cũng trở nguyên trạng ban đầu.
Khương Dư Dư hai con ngựa đất, một lớn một nhỏ, dân cẩn thận bê lên, bất giác hỏi: "Cả hai con là Đường Đại Mã và Đường Tiểu Mã đúng ?"
Câu hỏi bất chợt của cô khiến dân đang bế ngựa gốm khựng một chút.
Trưởng làng thoáng khựng , nhưng trả lời.
Khương Dư Dư định bỏ qua. Nếu chỉ là gặp gỡ thoáng qua, cô sẽ dây dưa thêm.
Ai cũng bí mật của riêng .
nhận lời chúc phúc của họ, cô gánh lấy một phần nhân quả.
Cô thể ngơ như gì nữa.
"Trong làng, tất cả cổ vật hóa linh đều chỉ nửa hồn. Tại như ?"
Cô hỏi trưởng làng: "Nửa hồn còn các vị giấu ở ?"
Lộc Nam Tinh vốn định bàn với trưởng làng để cũng thử xe hoa, Khương Dư Dư thế cũng khỏi về phía họ.
Linh vật hóa hình, hồn thể là yếu tố cực kỳ quan trọng.
Nếu là sinh thiếu hồn thì , nhưng cả làng đều chỉ nửa hồn, thực sự khiến để tâm.
Trưởng làng mím môi im lặng, Ngọc Bích chỉ đáp: "Mấy chuyện là chuyện của dân làng cổ vật, các cô cần bận tâm."
Khương Dư Dư Ngọc Bích một lúc lâu, bất chợt : "Sau khi thấy bản thể của cô, cứ thấy quen quen. Thêm chiếc vân kiên, phượng quan cô hóa thành hôm nay, đồ trang sức Chử Bắc Hạc, còn cả Đường Tiểu Mã nữa... Nếu đoán lầm, các đều là những cổ vật từng trộm đưa nước ngoài năm xưa, đúng ?"
Nghe , vẻ mặt mấy Lộc Nam Tinh nghiêm .
Dân làng và trưởng làng chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên, ngược ánh mắt họ đầy nhẹ nhàng.
" ."
Trưởng làng : "Phần lớn cổ vật trong ngôi làng đều là từ bảo tàng nước A ngàn dặm vượt về quê hương."
Lộc Nam Tinh mở to mắt, khỏi thốt lên: " mạng từng đưa tin nhiều cổ vật mất tích như thế."
Cô bỗng như nghĩ điều gì, sang Ngọc Bích.
Chẳng lẽ... những cổ vật đang trưng bày ở nước ngoài là đồ giả ?
Không thể nào!