Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 714
Cập nhật lúc: 2025-12-15 03:21:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dường như Lộc Nam Tinh đang nghi ngờ điều gì, Ngọc Bích lập tức phủ nhận.
"Cổ vật trưng bày trong bảo tàng nước A đều là hàng thật."
Cô ngừng một chút, : " bọn cũng là hàng thật."
Lộc Nam Tinh lập tức bối rối: "Ý cô là ?"
Cả hai bên đều là thật?
"Đó chính là lý do vì dân làng chỉ nửa hồn."
Khương Dư Dư thoáng buồn: "Các chia cắt bản thể và hồn thể của ."
Dân làng im lặng, trưởng làng chỉ khẽ bất đắc dĩ: "Chỉ như thế, bọn mới thể trở về quê nhà."
Lộc Nam Tinh đỏ hoe mắt: "Tại ? Các hóa linh , về thì cứ về thôi! Tại còn để bản thể nơi đó?"
Tuy nghiên cứu cổ vật, nhưng cô cũng hàng vạn món cổ vật quý giá trong nước năm xưa đều trộm cướp mang .
Chúng nhốt, đối xử tùy tiện bao năm nay trong các bảo tàng chật chội ở xứ .
Nếu thể hóa linh, mang cả bản thể về?
Trưởng làng cô gái đang giận dữ, chỉ vỗ nhẹ lên đầu cô nàng để an ủi: "Nếu mang bản thể trốn về, một khi phát hiện, hình ảnh của nước Hoa ở nước ngoài sẽ quy chụp giống như những kẻ trộm cắp. Dù phát hiện, chúng cũng thể đường đường chính chính mà hiện thế trở ."
Lộc Nam Tinh cau mày.
Cô "giờ các vị cũng hiện thế ", nhưng thấy câu quá tổn thương, đành nuốt xuống.
Trưởng làng dường như hiểu sự phẫn uất trong lòng cô, chỉ thở dài: "Chưa kể, chúng thể , nhưng những cổ vật còn ở bảo tàng nước A thì ?"
"Cả ngàn cổ vật ở đó, chỉ đến trăm cái thể hóa linh. Nếu chúng biến mất, đường đường chính chính đòi còn sẽ càng khó khăn hơn."
Trưởng làng : "Chúng thể để quốc gia gặp thêm rắc rối."
"Đó là rắc rối!"
Lộc Nam Tinh nghẹn ngào.
Các vị là trách nhiệm của đất nước cơ mà.
"Cho dù là , tại nhất định chia tách hồn thể?"
Lộc Nam Tinh văn vật, quá trình đó , nhưng dân làng hề khí tức hồn vẹn cũng đủ hiểu điều đó đau đớn.
Không chỉ đau, mà còn tổn thương nghiêm trọng.
Nghe cô nàng chất vấn, cũng như sự im lặng của dân làng, Chử Bắc Hạc từ nãy giờ vẫn lên tiếng chợt : "Vì đó là cách duy nhất vẹn cả đôi đường."
Một mặt, họ thể trốn.
Mặt khác, họ tha thiết trở về quê hương.
Thế nên, dù tự tổn thương chính , họ vẫn chấp nhận .
"Chúng chỉ là quá trở về thôi."
Trưởng làng : "Dù ẩn mãi ở ngôi làng nhỏ , thấy thế giới bên ngoài, chỉ cần đặt chân trở mảnh đất , cũng đáng."
Những dân khác cũng lượt lên tiếng: " ! Chỉ cần về, là xứng đáng!"
"Phải đó! Chúng đều tự nguyện! Nửa hồn thôi mà, chỉ là linh khí yếu hơn chút, !"
Khương Dư Dư những dân sống động mặt thật lâu, trầm giọng hỏi : "Dù tuổi thọ hồn chỉ còn đến trăm năm thì các vị cũng cam lòng ?"
Mặc dù đó Ngọc Bích tránh né chủ đề liên quan đến "nửa hồn", nhưng khi Khương Dư Dư nghiên cứu bản thể của Ngọc Bích thì vẫn lén cảm nhận khí tức linh hồn của cô .
Với trạng thái chỉ còn "nửa hồn" hiện tại, tuổi thọ linh hồn của cô căn bản thể vượt quá trăm năm.
Ngọc Bích là cổ vật ngàn năm mà còn như , huống hồ những cổ vật khác chỉ tuổi thọ vài trăm năm.
Nếu chỉ sống vỏn vẹn trăm năm tiêu tán thì việc về và ẩn cư nơi núi rừng còn ý nghĩa gì?
Một ý nghĩ lóe qua trong đầu Khương Dư Dư, cô liền thấy nhóm dân làng mặt, bao gồm cả trưởng làng và Ngọc Bích đều dùng ánh mắt dịu dàng cô.
Khi cô tuổi thọ linh hồn đến trăm năm, họ hề ngạc nhiên, vì trong lòng họ sớm hiểu rõ và chấp nhận điều đó.
Bỗng nhiên, một suy nghĩ vụt qua trong đầu Khương Dư Dư.
Lờ mờ, cô dường như nhận đáp án.
"Các vị từ ... Hơn nữa, ngay từ đầu việc tách khỏi bản thể là kế hoạch gốc của các vị, đúng ?"
Giọng Khương Dư Dư khàn, về phía nhóm linh vật mặt.
Linh vật thể hóa linh, nhất định là bảo vật duy nhất chứa đựng linh khí.
Mỗi một cổ vật trong ngôi làng đều là quốc bảo.
sự trở về của họ, đơn giản chỉ là để về nhà.
Mà là để lựa chọn... cái c.h.ế.t.
Lộc Nam Tinh Khương Dư Dư dân làng sống nổi quá trăm năm thì kìm mà run rẩy, tiếp lời cô thì càng thêm hoang mang lo lắng: "Dư Dư, ý là gì ? Sao linh hồn của họ sống nổi trăm năm? Chẳng họ đều là bảo vật truyền thừa hàng nghìn năm ? Từng năm vẫn tồn tại, giờ qua nổi trăm năm?"
Lộc Nam Tinh thực sự lo.
Không chỉ vì cô nàng phận của họ, mà còn vì trong vài ngày ngắn ngủi sống chung, cô nàng coi họ là bạn bè.
Trong lòng Khương Dư Dư cũng chấn động nguôi, vì kế hoạch chấn động thế gian của những linh vật .
Chử Bắc Hạc thấy thì vươn tay nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của cô.
Cảm nhận ấm truyền qua mu bàn tay, Khương Dư Dư mới dần trấn tĩnh , giải thích với Lộc Nam Tinh và những khác: "Khi linh khí đầy đủ, bảo dưỡng cẩn thận, tuổi thọ của linh vật đúng là thể dài, nhưng một khi linh thể cưỡng ép phân tách, tuổi thọ linh hồn tất nhiên sẽ tổn hại nặng nề."
Giống như con cắt bỏ một quả thận .
Dù chỉ một thận vẫn sống , nhưng chức năng cơ thể sẽ giảm sút nghiêm trọng, tuổi thọ cũng sẽ ảnh hưởng.
"Bản thể của linh vật còn đặc biệt hơn, một khi "nửa hồn" suy yếu đến mức thể duy trì bản thể, bản thể sẽ dần mất ánh sáng, đến khi hết tuổi thọ linh hồn, bản thể sẽ tan biến ngay lập tức, hóa thành cát bụi."
Khương Dư Dư về phía trưởng làng: "Các vị định dùng phương thức tự hủy tập thể để nhân loại thấy sự tồn tại của các vị, từ đó thúc đẩy việc đưa bộ cổ vật thất lạc trở về nước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-714.html.]
Khương Dư Dư thể tưởng tượng, một khi hàng trăm cổ vật lưu giữ ở nước ngoài lượt hóa thành bụi, những kẻ đang giữ bảo vật của nước Hoa mà chịu trả chắc chắn sẽ chú ý.
cuối cùng họ chỉ thể đến một quyết định cuối cùng.
Đó là họ thể giữ một món nào trong những bảo vật cướp đoạt .
Mà khi giữ , họ chỉ hai lựa chọn: Một là chúng mất ánh sáng tiêu tan , hai là dùng chúng để đổi lấy giá trị cuối cùng.
Dùng chúng để đổi lấy chút lợi ích cuối cùng từ nước Hoa, bộ cổ vật còn sẽ đưa về thành công.
điều kiện tiên quyết để thành công là sẽ mặt điều khiển dư luận khi những cổ vật hy sinh, gây áp lực lên các bảo tàng nước ngoài.
Cho nên, đằng làng cổ vật còn một nhân vật then chốt.
"Là ai nghĩ ý tưởng cho các vị?"
Trưởng làng ngờ chỉ suy đoán mà cô thể thấu bộ kế hoạch của họ.
Trong lòng ông cảm thấy vui mừng, chính vì giới huyền môn những như , họ mới thể mảnh đất và cảm nhận hy vọng.
"Đây là quyết định của tất cả chúng ."
Trưởng làng : " , quốc gia vẫn luôn nỗ lực để đưa tất cả chúng về nhà."
Không chỉ là những cổ vật thất lạc bên ngoài, mà còn là những mảnh đất từng chia cắt.
Những năm qua, đất nước cũng từng bước điều đó.
càng là phương thức quang minh chính đại thì càng cần thời gian chồng chất và tính toán.
Vì họ là một quốc gia lớn, thể những chuyện lén lút, cướp đoạt như phường trộm cướp.
Cho nên họ chỉ thể chờ.
Và họ cũng sẵn lòng chờ.
họ thể chờ quá lâu.
"Nếu sự hy sinh của một nhóm già cỗi như chúng thể đổi việc những cổ vật còn trở về, tất cả những gì chúng đều xứng đáng."
Trưởng làng thêm: "Chúng ẩn cư tại đây để chờ đợi tiêu vong, mà là để chờ đợi tái sinh."
Chúng ở đây lặng lẽ chờ đợi ánh sáng cuối đường hầm. ...
Đêm xuống.
Ngôi làng chìm trong yên lặng.
Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc sóng vai nóc gác lầu, bầu trời lấp lánh và những dân làng đang tụ pháp trận hấp thu linh khí.
Chử Bắc Hạc với Khương Dư Dư: "Đây là lựa chọn của họ."
"Em ." Khương Dư Dư đáp.
"Ban đầu em thắc mắc, rõ ràng Ngọc Bích năm xưa tráo bằng hàng giả, tại cô và những khác đều ở trạng thái "nửa hồn"."
"Sau khi kế hoạch của dân làng, em đại khái hiểu tại ."
"Sau khi hóa linh, nhất định là cô bí mật tráo đổi , để nửa hồn của ở đó giống như những khác."
"Bởi vì cô chỉ nghĩ cho bản ."
Nói đến đây, Khương Dư Dư lặng hồi lâu.
Rất lâu , cô mới với Chử Bắc Hạc: "Chử Bắc Hạc, em giúp họ."
Họ là những báu vật của thế gian , nên chôn vùi như .
Giọng cô nhẹ, nhưng vô cùng kiên định.
Chử Bắc Hạc lấy ngạc nhiên, chỉ lặng lẽ cô, ánh mắt sâu thẳm.
"Được." Anh sâu mắt cô, kiên định : "Chúng cùng giúp họ."...
Mặc dù quyết định sẽ giữ dân làng , để họ đến con đường diệt vong, nhưng chuyện thể giải quyết trong ngày một ngày hai.
Họ thể ảnh hưởng đến quốc gia, chỉ thể cố gắng góp chút sức nhỏ bé của .
Hiện tại, họ chỉ thể giúp dân làng gia tăng linh khí cho bản .
Ngoài , Khương Dư Dư lờ mờ một ý tưởng táo bạo, nhưng cụ thể , liệu thể thì cô vẫn cần thử nghiệm.
Vì , ngày hôm , Khương Dư Dư tìm gặp Ngọc Bích.
Cô hỏi một câu cô vẫn luôn tò mò, quan trọng: "Linh vật dù tích lũy linh vận ngàn năm, nhưng hóa linh thành công vẫn cần cơ duyên. Ví dụ như bắp cải ngọc năm xưa là nhờ cô mới thể hóa linh, cô và những cổ vật khác trong làng hóa linh thành công bằng cách nào?"
Cô tin việc nhiều cổ vật cùng lúc hóa linh và định cư ở làng cổ vật chỉ là trùng hợp.
Chắc chắn sự can thiệp của con .
Và đó chính là nhân vật then chốt kế hoạch của dân làng.
Khương Dư Dư : "Người đó là ai?"
Ngọc Bích thấy kế hoạch của dân làng thấu, cũng còn ý định che giấu nữa.
Cô Khương Dư Dư: "Nói thì, đó từng với trưởng làng rằng khí tức của đó... vài phần giống cô."
Khương Dư Dư phần bất ngờ, theo bản năng hỏi tiếp: "Người đó tên là gì?"
Ngọc Bích mở miệng định trả lời thì đột nhiên tái mặt.
Tựa như cảm ứng điều gì đó, cô lập tức đầu về phía cổng làng, cất giọng lạnh lùng: "Kết giới bao quanh làng phá !"
Khương Dư Dư nhớ pháp trận mà Bão Sơn gặp khi dẫn họ tới đây.
Không kịp giải thích chi tiết, hai nhanh chóng chạy về phía cổng làng.
Dân làng văn vật hiển nhiên cũng phát hiện điều bất thường, đến cổng làng thấy một làn sương đen nhanh chóng lan tỏa.