Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 718

Cập nhật lúc: 2025-12-15 03:21:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rồi đội trưởng sang Khương Dư Dư: "Lần còn dẫn theo đồng bọn, cô tưởng đây là vườn nhà đấy ?"

Một bảo vệ khác thì khuyên: "Cô gái , , theo đuổi thần tượng như thế . Với , fan bám đuôi kiểu đều là mấy cô gái mười mấy hai mươi tuổi thôi, cô thì... thôi thì dù già nhưng cũng còn trẻ nữa nhỉ. Cô gia đình, công việc gì ?"

Mặc kệ bảo vệ gì, phụ nữ chỉ ậm ừ đối phó.

Thấy lọt tai câu nào, đội trưởng bảo vệ răn dạy cả hai thêm chục phút, đó mới vung tay, đuổi cả hai khỏi khu biệt thự.

Đứng cổng khu biệt thự quen thuộc, Khương Dư Dư kìm sang phụ nữ bên cạnh: "Cô theo đuôi thần tượng ?"

"Họ linh tinh thôi, đu idol."

 

Người phụ nữ tự phủi quần áo, ở cách gần thế , gương mặt gần như y hệt trong bức ảnh.

Trong ảnh mà Khương Hoài từng cho cô xem, bà trông đến ba mươi.

phụ nữ mắt rõ ràng cũng đến ba mươi tuổi.

"Ôn Nhược?"

Khương Dư Dư gọi thử tên .

Người phụ nữ tên Ôn Nhược khựng , đầu : "Cô ? Nói chứ xuất hiện trong đó? Cô đến tìm ai?"

Khương Dư Dư chằm chằm phụ nữ mắt, thấy cô tươi với , như quen gì thì chỉ đáp: " đến tìm sư phụ ."

Ôn Nhược thoáng khựng vẫn : "Vậy xem sư phụ cô giàu lắm, trong tiền ở mà."

Nói , như để ý đến bộ quần áo còn ướt Khương Dư Dư, đợi cô phản ứng, cô : "Áo cô vẫn còn ướt ? Không , mặc đồ ướt lâu sẽ cảm. Vừa đang gọi xe về, tiện đường cho cô nhờ một đoạn nhé?"

Khương Dư Dư cụp mắt xuống, chỉ : " chỗ để về."

Ôn Nhược, hỏi: " thể đến nhà cô ?"

Ôn Nhược: ...

Nếu là lạ mới gặp, chẳng ai đưa yêu cầu như .

Thế nhưng Khương Dư Dư thì tự nhiên và Ôn Nhược... cũng đồng ý luôn.

Hai bắt taxi đến một khu căn hộ ở phía Đông thành phố.

Khương Dư Dư theo Ôn Nhược lên lầu. Căn hộ cô lớn nhưng trang hoàng khá ấm cúng. Vừa bước cửa, Khương Dư Dư thấy một con hồ ly trắng mập ù lạch bạch chạy từ phòng.

Nó cọ cọ Ôn Nhược, đó nghiêng đầu Khương Dư Dư, như đang thắc mắc là ai.

Hồ ly cùng giống với Hồ Xinh Đẹp của cô, nhưng rõ ràng mập hơn một chút. Lúc , nó gặp lạ cũng sợ, còn dí mũi đến tay cô ngửi thử.

Khương Dư Dư bình tĩnh đưa tay cho nó ngửi. Hồ ly ngửi tay cô một lúc lâu xác định đây là lạ.

mùi hương giống với chủ nhân nên cáo tự động xem cô là nhà, còn cọ đầu lòng bàn tay cô để thể hiện sự thiết.

Ôn Nhược hành động của nó, nhịn : "Nó thiết với khác , xem thích cô đấy."

"Vì cũng nuôi một con cáo, trông khá giống nó." Khương Dư Dư chăm chú Ôn Nhược, hỏi: "Cáo nhà cô tên gì?"

Ôn Nhược mỉm : "Nó tên là Mỹ Lệ."

Khương Dư Dư gật đầu, đó cũng : "Trùng hợp ghê, cáo nhà tên là Xinh Đẹp."

"Ô, thật sự là trùng hợp quá ha."

Ôn Nhược tỏ vẻ mặt kỳ lạ vội ôm cáo phòng ngủ, lâu lập tức lấy một bộ quần áo của .

" thấy vóc dáng cô với cũng na ná , mặc tạm đồ của , mau quần áo ướt ."

Khương Dư Dư ý kiến, nhận đồ phòng tắm.

Vừa bước , hệ thống chui đầu khỏi túi.

[Người đó là ? Mẹ cô sống cùng Khương Vũ Thành? Họ ly hôn ?]

Khương Dư Dư liếc mắt lạnh lùng, chỉ : [Mi hỏi nhiều đấy. ]

Ngừng một chút, cô tiếp với nó: [Lúc mi còn giả hệ thống lạnh lùng thì dễ thương hơn nhiều. ]

Hệ thống: ...

[Cái gì mà giả? vốn là hệ thống mà!]

Tiếng kêu cùng thể rùa của hệ thống Khương Dư Dư lạnh lùng ấn túi, khóa chặt .

Cho đến khi đồ xong, chỉnh trang bản , Khương Dư Dư mới thả nó .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-718.html.]

Như để trả đũa vì đối xử tệ, hệ thống lầm bầm: [Khương Dư Dư, nếu giờ cô xin , sẽ cho cô một bí mật, đảm bảo cô sẽ hứng thú. ]

Khương Dư Dư liếc nó một cái: [Mi thì hứng thú? Với cả, những gì mi thì đều thấy hứng thú. ]

Hệ thống tức đến mức gần như nghẹn lời, thấy cô đang vươn tay mở cửa, lập tức thẳng: [Mẹ cô ở thế giới ! Hoặc đúng hơn, bà ... là con !]

 

Hệ thống xong thì vô cùng đắc ý.

Nó cảm thấy Khương Dư Dư đang linh lực, cuối cùng nó cũng chỗ .

Khương Dư Dư tìm sư phụ trong thế giới khác , cô chỉ thể dựa nó.

Lần , nó nhất định khiến cô phục tùng.

Không ngờ, khi xong, tay Khương Dư Dư chỉ khựng một chút tay nắm cửa khẽ đáp: [ . ]

Nói , cô mở cửa bước phòng khách.

Ôn Nhược nấu xong một nồi mì gói, bàn còn hai ly sữa. Thấy cô , Ôn Nhược ngại ngùng : " mới nấu nhiều, cô qua ăn chút nhé? Trà sữa mới đặt, đang khuyến mãi mua một tặng một..."

Khương Dư Dư chỉ yên lặng lắng xong, một lúc mới lên tiếng: "Trước đây mỗi khi học mệt thì sư phụ cũng nấu mì gói, gọi sữa cho . Vì sư phụ nấu ăn tệ, chỉ nấu mì gói."

Nói đến đây, Khương Dư Dư thẳng Ôn Nhược mặt, giọng rõ cảm xúc, hỏi cô: "Vậy giờ nên gọi cô là ... là sư phụ?"

Hệ thống từng rằng ở dị thế thể tồn tại hai giống .

Trừ khi đối phương .

Cộng thêm việc Văn Nhân Cửu Tiêu từng thừa nhận mối quan hệ với sư phụ, cô cho rằng sư phụ và đối phương đều là yêu quái.

quên, ban đầu cô tìm đến Văn Nhân Cửu Tiêu là vì nghi ngờ đó liên quan đến mà cô từng gặp từ khi sinh .

Trong lòng Khương Dư Dư luôn một suy đoán, suy đoán đến khi tận mắt thấy "" mắt mới xác nhận.

Cho dù hai hề giống về ngoại hình, nhưng hành động và cử chỉ những điểm tương đồng.

tin đó là trùng hợp.

Nếu sự trùng hợp xảy quá nhiều thì một là đối phương cố tình để đ.á.n.h lạc hướng cô, hai là... họ chính là cùng một .

"Con là Dư Dư."

Khương Dư Dư mặt đột nhiên im lặng, nghiêm túc tên của .

Ôn Nhược đối diện với ánh mắt cố chấp giống của cô, một lúc mới khẽ đáp : "Mẹ ."

Giữa việc tiếp tục giả vờ quen và thú nhận, cuối cùng Ôn Nhược vẫn chọn cái . Việc Dư Dư thể hỏi câu đó chứng tỏ con bé một chuyện.

Dư Dư mặt, giọng chút bất đắc dĩ: "Sao con xuất hiện ở đây?" (*)

"Con ." Khương Dư Dư đáp: "Con đến tìm ."

Dù trong lòng sớm suy đoán, nhưng khi đối phương ngầm thừa nhận, trong lòng Khương Dư Dư vẫn dâng lên một cảm xúc khó tả.

Trong đó thắc mắc, mơ hồ, giận dữ, còn một chút... ấm ức mà ngay cả bản cô cũng nhận .

"Tại giả khác để xuất hiện bên cạnh con?"

"Tại giả sư phụ con đột nhiên biến mất?"

"Tại ... nhận con?"

Câu cuối cùng, giọng cô bất chợt khàn .

Cảm giác nghẹn ứ nơi cổ họng khiến cô thấy khó chịu.

Ôn Nhược vốn định dùng thái độ bình tĩnh để giải thích, nhưng khi câu hỏi cuối cùng, trái tim bà như ai đó hung hăng bóp chặt.

Đầu óc bà trống rỗng trong chốc lát, bất chấp tất cả bước nhanh lên , ôm chầm lấy con gái lòng.

Cảm nhận ấm thật sự và gầy yếu trong vòng tay, nước mắt Ôn Nhược bất chợt rơi xuống.

"Không ... nhận con... Dư Dư, Dư Dư... Con gái của , thể nhận con chứ... Hu hu hu... Mấy năm đó, từng giây từng phút đều cho con ... nhưng thể..."

Ôn Nhược ôm chặt Khương Dư Dư, nức nở thành tiếng.

Thề trời, khi thấy Khương Dư Dư bên ngoài biệt thự nhà họ Khương, Ôn Nhược tưởng đang thấy ảo giác.

Dư Dư của bà thể đến đây?

Sao con bé thể đến ...

 

 

Loading...