Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 725

Cập nhật lúc: 2025-12-15 03:21:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô theo phản xạ ngẩng đầu, chỉ thấy bầu trời như một lớp sương mù che phủ.

Lớp sương mù khiến cô cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.

"Là sương đen!"

Cổ tay Khương Dư Dư Văn Nhân Thích Thích bên cạnh nắm lấy, giọng bà phần mất kiên nhẫn, lạnh lùng mắng nhỏ: "Chậc, cái lão phiền phức c.h.ế.t bầm tới !"

Trong con hẻm vắng một bóng bắt đầu sương mù đen kịt lan tỏa.

Khương Dư Dư nhíu mày làn sương đen quen thuộc mắt.

Gần như theo bản năng, cô nhớ đến lời giải thích đây của rằng năm trong tổ chức sương đen từng cô kéo dị thế giới .

Chẳng lẽ những đó... vẫn còn sống ?

Không đúng, dù còn sống thì dị thế tồn tại linh khí, đối phương vẫn thể điều khiển sương đen?

Khi nghi ngờ lóe lên trong đầu Khương Dư Dư, Văn Nhân Thích Thích vươn tay kéo cô phía , đó tay còn nâng lên.

 

Ngay giây tiếp theo, xung quanh hai lập tức xuất hiện từng chùm lửa bập bùng, những ngọn lửa ngăn cản làn sương đen đang ngừng bao phủ gần.

Khương Dư Dư bất ngờ, sang Văn Nhân Thích Thích.

Mẹ cô thể sử dụng huyền thuật?

Không, đúng.

Ngọn lửa ... giống yêu thuật hơn.

Bà đang dùng yêu lực.

Quả đúng như Khương Dư Dư đoán, dù dị thế linh khí, nhưng yêu lực biến mất mà chỉ áp chế đến mức tối đa.

Khương Dư Dư quên rằng, khi trở thành một huyền sư, Văn Nhân Thích Thích là một yêu tộc.

"Bà già! Bà phiền quá đó! Hôm nay đ.á.n.h , cút !"

Văn Nhân Thích Thích trừng mắt đầu làn sương đen, trở dáng vẻ ban đầu khi Khương Dư Dư mới quen bà.

Chỉ thấy ở đầu của sương đen một bóng dáng đỏ rực chậm rãi bước .

kịp rõ mặt, giọng tức giận vang lên : "Câm miệng! Gọi bà già thêm nữa thử xem?"

Giọng sắc bén càng lúc càng gần, Khương Dư Dư cuối cùng cũng đến.

Người phụ nữ Văn Nhân Thích Thích gọi là bà già trông ba mươi tuổi, váy liền màu đỏ nổi bật và vô cùng kiêu kỳ.

đôi mắt đó lạnh như sương, trong ánh mắt và hàng mày đều là nguy hiểm: "Cô g.i.ế.c ba hộ pháp của , nhốt chỗ thì cũng nên sẽ tha cho cô."

Nói , bà mới để ý đến sự hiện diện của Khương Dư Dư.

nheo mắt kỹ, đó ánh mắt bỗng sáng lên: "Hôm qua cảm nhận d.a.o động của dị thế, xem đoán sai, mở đường đây. Cô bé chính là từ bên đó đến ?"

Văn Nhân Thích Thích thấy thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo, chần chừ vung tay ném thẳng một quả cầu lửa về phía đối phương: "Liên quan gì đến bà?"

Người phụ nữ thấy Văn Nhân Thích Thích chẳng tay, mặt lập tức sầm , đồng thời trong tay tụ một luồng khí đen, khí đen đó lập tức lao về phía quả cầu lửa.

ngay khi chạm quả cầu lửa, nó hóa thành từng con dơi đen nhỏ tản , vỗ cánh bay về phía Khương Dư Dư và Văn Nhân Thích Thích.

Văn Nhân Thích Thích lập tức kéo Khương Dư Dư , xông lên đối mặt với bầy dơi.

Khương Dư Dư chỉ thấy những đốm lửa lóe sáng, những con dơi ngọn lửa l.i.ế.m qua lập tức hóa thành khói đen biến mất.

Theo bản năng, cô định lao lên giúp đỡ, nhưng phát hiện thể sử dụng linh lực.

Cô chỉ còn cách lấy hệ thống rùa , hỏi thẳng: "Hút ?"

Hệ thống: ...

[Cô nghĩ là cái gì? ở dị thế thì hút cái nỗi gì! Thiên Đạo cũng phong ấn luôn năng lực của !]

Khương Dư Dư thầm c.h.ử.i thề, thấy một con dơi thoát khỏi phòng tuyến của Văn Nhân Thích Thích lao về phía , cô nghĩ ngợi gì mà lập tức vung hệ thống rùa đ.á.n.h thẳng nó.

Con dơi đen đ.á.n.h trúng, lập tức hóa thành khói đen tan biến.

Khương Dư Dư: ...

Không ngờ hiệu quả?

Hệ thống dùng như gạch đập bất ngờ đến choáng váng, khi phản ứng thì tức đến nhảy cẫng lên.

[Khương Dư Dư!]

Khương Dư Dư để tâm đến lời của nó, túm lấy hệ thống đập liên tục đám dơi.

dơi cứ kéo đến ngớt. Thấy Văn Nhân Thích Thích phía lảo đảo, Khương Dư Dư nảy ý nghĩ. Cô móc điện thoại , thử tải một đoạn sóng siêu âm.

Cô mở âm lượng lớn nhất, phát!

Sóng âm vô hình lan , những con dơi đang xông tới dường như một lực nào đó tấn công, từng con từng con rơi xuống đất, hóa thành khói đen.

Những con còn như đe dọa, chen chúc phía , dám tiến thêm bước nào.

Tình huống bất ngờ chỉ khiến Văn Nhân Thích Thích ngẩn , mà cả "bà già" bên cũng biến sắc, trừng mắt Khương Dư Dư: "Cô gì?"

Khương Dư Dư bình tĩnh giơ điện thoại lên: "Đây là sức mạnh của khoa học, chẳng lẽ bà học từng học qua ?"

 

Tuy thế, nhưng chính Khương Dư Dư cũng khá bất ngờ vì cách hiệu quả.

Sóng siêu âm tác dụng với bầy dơi tạo từ sương đen ?

Nhân lúc đối phương còn đang bất ngờ ngơ ngác, Văn Nhân Thích Thích lập tức phản ứng, dùng cầu lửa mở đường, cả như viên đạn lao tới, tung một cú đá thẳng về phía phụ nữ .

Dù bà kịp thời phản ứng chống đỡ nhưng vẫn đá bay văng ngã xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-725.html.]

Làn sương đen tràn ngập trong hẻm thoáng "bớt ", vẻ còn định.

Hệ thống rùa Khương Dư Dư đập đến choáng váng, chợt cảm nhận một luồng khí tức kỳ lạ trong sương đen.

Nó định nhắc nhở Khương Dư Dư, nhưng giây đột ngột im bặt.

Vừa nãy còn cầm đập lên đập xuống, nó cần gì nhắc?

Chính vì sự im lặng của hệ thống, phụ nữ đá bay mất thế chủ động lập tức thu hồi bầy dơi, mượn sương đen thoát nhanh chóng.

Chỉ trong chớp mắt bà biến mất dấu vết.

Văn Nhân Thích Thích vốn định tiếp tục tấn công, ngờ đối phương chạy trốn nên buột miệng chửi: "Lại chạy nữa! Không đ.á.n.h là chạy!"

Tuy miệng mắng , nhưng Văn Nhân Thích Thích ý định đuổi theo, bà kéo Khương Dư Dư rời khỏi con hẻm.

"Bà già đó sự tồn tại của con, đợi bà hồi phục chắc chắn sẽ tìm đến ép con chỉ cách rời khỏi dị thế."

Trong giọng của Văn Nhân Thích Thích mang theo chút căng thẳng: "Xem chúng nhanh chóng tìm hai đồng hành của con, khi tìm thì các con nên lập tức rời khỏi dị thế."

Nghe , bước chân Khương Dư Dư khựng , nhạy bén nhận điểm bất thường trong lời của Văn Nhân Thích Thích: "Các con? Không là chúng ?"

Văn Nhân Thích Thích sững , nhanh chóng phản ứng: "À đúng, là chúng , vội quá nên lỡ lời."

Khương Dư Dư vẫn nghi ngờ: "Thật sự chỉ là lỡ lời? Hay là còn chuyện gì giấu con đúng ?"

Khương Dư Dư luôn nhạy bén, lúc chằm chằm Văn Nhân Thích Thích, bỏ sót chút đổi nào nét mặt bà.

Văn Nhân Thích Thích cô một lúc lâu, chỉ : "Cứ tìm , đó sẽ từ từ kể cho con ."...

Ở Lâm Thị, bên ngoài một trường tiểu học vùng ven thành phố.

Hoa Tuế bất động ở đây suốt hai tiếng đồng hồ.

Trong thời gian đó, lờ mờ ngửi một chút khí tức của Khương Dư Dư, trực giác mách bảo tìm cô, gặp cô.

đôi chân chịu bước chút nào.

lúc đó, Hoa Tuế ngửi thấy một mùi quen thuộc. Anh ngẩng đầu, quả nhiên thấy quen.

Một bé gái mặc bộ quần áo cũ kỹ bước khỏi trường, đầu cúi thấp.

So với đứa trẻ trong ký ức của Hoa Tuế, cô bé vẻ lớn hơn một chút, dù vẫn gầy yếu nhưng Hoa Tuế sẽ nhầm mùi của cô bé.

Đây là Tiết Thải Kỳ.

Chính xác hơn là Tiết Thải Kỳ của thế giới .

Hoa Tuế cũng định gì, chỉ là vô thức theo cô bé, thấy cô bé cúi đầu một , nghiêng đầu suy nghĩ.

Cô bé ... dường như khác với cô bé mà từng nuôi thì ?

Vừa nghĩ thế thì khi họ qua góc rẽ tự dưng một bé mập mạp bất ngờ xông tới, đẩy ngã cô bé xuống đất, miệng còn hả hê hét lên: "Con hoang! Con hoang ai cần! Lêu lêu lêu!"

Cô bé ngã xuống đất vẫn dậy, chỉ im, mặc cho mập mắng chửi.

Hoa Tuế cảnh , một cơn giận tên bùng lên, ngay lập tức: "soạt" một tiếng, dịch chuyển tức thời, chắn mặt bé mập.

Cậu bé giật , cảm thấy như một cái bóng đổ ập lên đầu, ngẩng đầu lên thì thấy một dáng cao lớn mặt.

Khuôn mặt trắng bệch chút biểu cảm, chỉ lạnh lùng , trong mắt ẩn ẩn lộ sự u ám...

 

Cậu bé mập đó còn hống hách với Tiết Thải Kỳ, khi đối mặt với đàn ông thì khí thế đó lập tức tan biến.

Cậu run rẩy tại chỗ, chạy nhưng hai chân như ánh mắt của đối phương khóa chặt.

Đến khi thấy đàn ông từ từ giơ tay lên, bé mập lập tức òa lên một tiếng, theo phản xạ ôm đầu run rẩy.

Giây tiếp theo, cảm thấy món đồ chơi "bố của Ultraman" trong tay lấy mất.

Hoa Tuế mặt lạnh, giật lấy món đồ chơi từ tay bé, giơ tay lên cao bẻ gãy hai tay của nó, đó mới lạnh lùng : "Không bắt nạt khác."

Nói xong câu đó bằng giọng cứng nhắc, trả món đồ chơi gãy tay cho bé.

Cậu bé Hoa Tuế, món đồ chơi trong tay, nhịn nữa mà òa lên lớn.

"Oa oa! Mẹ ơi!"

Cậu bỏ chạy chạy.

Tiết Thải Kỳ ngây chạy , cho đến khi một bàn tay to nắm lấy cánh tay cô bé, nhấc cô dậy khỏi mặt đất.

Khoảnh khắc chạm tay, cô bé khẽ run lên.

Cô bé nhớ tới bàn tay to của bố.

Bố cô bé đôi khi cũng kéo con như thế, một tay giữ cô bé cho chạy, tay cầm dây lưng đánh.

Dù bố qua đời, cô bé vẫn vô thức sợ hãi.

khi kéo dậy, Tiết Thải Kỳ phát hiện chú mặt giống bố .

Tay chú tuy lạnh, nhưng động tác nhẹ, kéo đau cô bé như bố.

Hoa Tuế lúc cúi , cô bé mặt, dường như suy nghĩ lâu mới nghiêm túc hỏi: "Đi với chú, ?"

Tiết Thải Kỳ thấy chú chút kỳ lạ thì ngẩng đầu hỏi : "Chú là kẻ buôn ?"

Hoa Tuế nhíu mày, thích bọn buôn .

Anh lắc đầu: "Chú là Hoa Tuế."

"Chú Hoa Tuế?"

Hoa Tuế gật đầu, hỏi: "Đi ?"

 

 

Loading...