Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 731

Cập nhật lúc: 2025-12-15 03:21:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Dư Dư đầu. lúc đó, thiên lôi dường như cũng phát hiện hệ thống trong rùa nên giáng thêm một đạo thiên lôi xuống nó.

[A a a! sai !]

Đồng t.ử Khương Dư Dư co rút, do dự nhào tới, che chắn cho hệ thống rùa.

Thiên lôi giáng thẳng Khương Dư Dư.

Lá bùa hộ cô vỡ vụn, đau đớn khiến cô suýt nữa ngất nữa.

Hệ thống rõ ràng cũng ngờ cô bảo vệ , nhất thời im bặt lên tiếng.

Văn Nhân Thích Thích hét toáng lên, vội chạy tới.

lúc đó, mây đen trời dường như cuối cùng cũng tích tụ đủ sức mạnh, hàng trăm đạo thiên lôi mang sức mạnh khủng khiếp giáng xuống đầu tất cả .

Hồ Lệ Chi thấy định xông lên cản , nhưng một bóng hành động nhanh hơn cô .

Chỉ thấy thể to lớn nổ đến đen thui đó nhoáng một cái đưa Khương Dư Dư và Văn Nhân Thích Thích tránh khỏi nơi thiên lôi giáng xuống.

Sau đó, nhoáng một cái, ôm hai chút do dự nhảy xoáy nước.

Hàng trăm đạo thiên lôi lập tức đổi hướng, đuổi theo họ, ánh lửa và tia chớp đập xuống xoáy nước trong lòng sông.

khí tức của Khương Dư Dư và những khác... biến mất khỏi dị giới .

Dòng xoáy trong lòng sông nhanh chóng biến mất.

Sấm sét dường như cam lòng, liên tiếp giáng thêm mấy tia sét nữa.

Cuối cùng, mây đen mới miễn cưỡng tan .

Đây là đầu tiên Hồ Lệ Chi đối mặt trực diện với Thiên Đạo như . Ban đầu cô còn gắng gượng, nhưng đến khi mây sét tan , cả mới như trút gánh nặng, mềm nhũn bệt xuống đất.

Bên bờ sông chỉ còn mảnh đất cháy đen vì sét đánh.

Bỗng nhiên, như nhớ điều gì đó, cô đột ngột đầu về một hướng khác.

nơi Trạc Vũ ngã xuống khi nãy còn thấy bóng dáng ai nữa.

cau mày, cuối cùng vẫn kéo theo cơ thể yếu ớt trở về căn hộ, chỗ ở của Văn Nhân Thích Thích đó.

Vừa bước thang máy, cơ thể cô lảo đảo.

May mà một bàn tay kịp thời đỡ lấy Hồ Lệ Chi. Cô ngẩng lên, thấy là một quen. Ánh mắt đàn ông mang theo chút quan tâm lịch sự: "Cô chứ? Nếu là hạ đường huyết thì kẹo đây."

Hồ Lệ Chi viên kẹo đưa , thầm nghĩ: Người vẫn luôn bụng như ...

 

Nhà họ Khương.

Khương Vũ Thành về phía đám mây đen đang tan dần ở chân trời, nét mặt trầm tĩnh biểu lộ quá nhiều cảm xúc.

Quản gia chú Minh bước đến, : "Bên phía Đông thành xảy chuyện gì mà đột nhiên sấm sét giữa trời quang. chỉ chốc lát thôi, chắc ảnh hưởng đến chuyến bay ngày mai của ông chủ ."

"Ừ."

Quản gia ông, ngoài, như vô tình nhắc đến: "Nói mới nhớ, mấy hôm nay thấy cô gái thỉnh thoảng lén ông chủ đến. Trước đây, cứ cách vài ngày cô tới một ."

Quản gia chỉ vu vơ, vốn mong ông chủ đáp lời. Ông vị ngoài công việc chẳng mấy quan tâm chuyện gì khác, thì cũng đến nổi tuổi mà vẫn kết hôn.

Không ngờ, dứt lời thì Khương Vũ Thành lên tiếng: "Cô đến ."

Giọng ông trầm thấp, nét mặt vẫn nghiêm nghị như khi.

Chú Minh lập tức phấn khởi, nhịn ông mà dò hỏi: " từng gặp cô gái đó, trông xinh. Cứ để cô lén lút như cũng . Hay là mời cô nhà chơi nhé?"

Cũng nhân tiện hỏi xem thích sếp Khương nhà .

Nếu cô thật sự tình cảm thì nên chủ động, chứ trông mong ông chủ nhà tay thể .

Khương Vũ Thành im lặng một lúc lâu trả lời. Chú Minh thầm mừng, tưởng ông chủ ngầm đồng ý, định nhắc bảo vệ chuẩn sẵn sàng, ngờ tiếng ông chủ cất lên lưng, giọng trầm: "Không cần ."

Từng năm mà vẫn chọn cách xuất hiện mặt ông, điều đó chứng tỏ từng gặp ông trực tiếp.

Hơn nữa hôm nay, khi bên cửa sổ theo bóng lưng đó, ông mơ hồ cảm thấy...

Người ... lẽ sẽ đây nữa. ...

Làng cổ vật.

Khi chén trong tay vỡ vụn, Chử Bắc Hạc nhận điềm bất thường, đang định chạy ngoài thì thấy Lộc Nam Tinh hoảng hốt lao , tay còn cầm theo một con búp bê cháy xém.

"Làm đây? Hoa Tuế, hình như Hoa Tuế gặp chuyện !"

Chử Bắc Hạc giữa những ký khế ước với linh vật đều cảm ứng đặc biệt. Đang định hỏi kỹ thì ngay giây tiếp theo, đột nhiên cảm nhận một luồng khí tức quen thuộc.

Là cô .

Họ trở .

Chử Bắc Hạc rằng, chỉ sải bước như gió, lao thẳng về phía cổng làng.

Khương Hoài vốn luôn túc trực trong làng, thấy luôn bình tĩnh như Chử Bắc Hạc nay vội vã như thì hỏi han gì mà chạy theo ngay.

Những dân khác lúc đầu còn ngạc nhiên, như cũng cảm nhận điều gì đó, lập tức nối đuôi kéo về hướng đầu làng.

Khi họ tới nơi, từ xa thấy chỗ mà Khương Dư Dư cùng những khác từng biến mất giờ xuất hiện một xoáy nước.

Một đàn ông to lớn, cháy đen, bế theo hai , bên còn một con rùa bám theo, loạng choạng lao khỏi xoáy nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-731.html.]

Ngay đó, dòng xoáy biến mất, Ngọc Bích rơi xuống đất.

Chử Bắc Hạc lao lên như tên bắn, khi còn kịp phản ứng thì ôm chầm lấy Khương Dư Dư.

Khương Dư Dư chỉ mơ màng thấy ánh sáng vàng kim quen thuộc tiến đến.

Trước mắt là một luồng sáng vàng bao phủ, cô cảm nhận vòng tay siết chặt của , vô thức vươn tay ôm .

: "Chử Bắc Hạc, em trở về ."

Nói xong, lẽ vì quá mệt mỏi nên cô nhắm mắt , tựa vai .

Khương Vũ Thành và Khương Hoài đến chậm một bước, định xem xét tình trạng của Dư Dư thì ánh mắt họ bất ngờ dính chặt lên một vẻ ngoài kỳ lạ khác.

Khương Vũ Thành sững , hiếm khi thất thần, chỉ chằm chằm phụ nữ mái tóc trắng và đuôi hồ ly đó.

Văn Nhân Thích Thích ban đầu còn đang lo cho tình trạng của Dư Dư khi sét đánh, lúc như cảm nhận gì đó nên đầu , đối diện với gương mặt vô cùng quen thuộc.

 

Gương mặt đó, bà lén bao .

từng nếp nhăn ngày càng hằn rõ theo năm tháng, từng nét lạnh lùng và trầm thêm đậm theo thời gian khuôn mặt ông.

Bà từng tưởng tượng dáng vẻ của ông khi về già.

hiện tại, rõ ràng là cùng một , mà... cảm giác mang đến khác.

Người mắt là chồng bà.

Còn trai bên cạnh ông... là con trai bà...

Sống mũi bà bỗng cay xè, định mở miệng, nhưng chợt nhớ đây lúc để nhận .

"Dư Dư! Con bé sét đánh! Mau đưa con bé kiểm tra!"

Chử Bắc Hạc cảm nhận khí tức thiên lôi còn sót Dư Dư. Vẻ mặt lạnh , lập tức bế ngang cô lên, lời nào mà nhanh chóng đưa cô về căn phòng đang ở tạm.

Khương Hoài và Khương Vũ Thành thấy cũng do dự, mà nhanh chóng theo .

Lộc Nam Tinh tuy lo cho Hoa Tuế nhưng cuối cùng vẫn lo cho Dư Dư hơn, đành kéo Hoa Tuế chạy theo.

Trưởng làng thấy thì cũng nhặt lấy miếng Ngọc Bích đất theo.

Thấy còn một con rùa rơi , nghĩ một lúc, ông cũng nhặt lên mang theo.

Người dân trong làng khó hiểu, nhưng thấy trưởng làng , họ cũng theo.

Dọc đường nhỏ giọng hỏi: "Có ... còn thiếu một ? Tiểu hồ ly ?"

"Người nãy ?"

"Không . nhận ... đó là Văn Nhân! Không ngờ Dư Dư đưa trở về!"

"Vậy... tiểu hồ ly ban đầu cùng thì ?"

Cả đoàn nhất thời im lặng, một lúc lâu mới khẽ : "Đợi Dư Dư tỉnh hãy hỏi cô ."

Bên , Chử Bắc Hạc bế Khương Dư Dư về phòng. Trên đường , cẩn thận cảm nhận tình trạng thương tích của cô, phát hiện vết thương cũng quá nghiêm trọng.

Lá bùa hộ mệnh đỡ cho cô nửa tia sét, nửa còn ... nhờ sự thức tỉnh yêu lực nên sét cô hấp thụ một phần.

Giờ cô chỉ là mệt mỏi do yêu lực thức tỉnh tiêu hao quá nhanh mà thôi.

Biết Khương Dư Dư , Khương Hoài và Khương Vũ Thành cuối cùng cũng yên tâm.

Đến lúc , Khương Vũ Thành mới nữa về phía vẫn luôn ở bên Dư Dư từ nãy đến giờ.

Hiếm khi ông mở miệng hỏi với chút ngập ngừng và tự tin: "Em là... Ôn Nhược ?"

Mắt Văn Nhân Thích Thích đỏ hoe, định trả lời thì bà đột nhiên nhớ hiện tại đang trong hình dạng gì nên hoảng hốt giơ tay che tai, lập tức .

Bà nghĩ... trong tất cả cảnh đoàn tụ mà bà từng tưởng tượng ...

Đây đúng là cảnh tượng tệ nhất mà bà từng nghĩ đến.

Cũng như Khương Vũ Thành, Khương Hoài cũng đoán phận của mặt.

Họ đều chuyến đến dị giới của Khương Dư Dư lẽ sẽ mang của họ, từng cho là c.h.ế.t, trở về.

cả hai rõ ràng đều ngờ rằng mang về trong trạng thái như thế .

Nhìn thấy bà , bịt tai, ba chiếc đuôi lưng khẽ run lên... họ mới nhận thức rõ rằng mấy thứ đó là giả.

Khương Hoài cố tỏ bình tĩnh, sang với Văn Nhân Thích Thích: "Lúc con đến Kinh Thành cũng từng gặp yêu quái của Cục Quản lý Yêu quái, dáng vẻ họ cũng hệt như , bình thường ạ."

Nghe , Khương Vũ Thành mới nhận lời ban nãy của thể khiến vợ hiểu lầm, lập tức thêm: " , bọn đều từng thấy , em gì kỳ lạ cả..."

Ông ngập ngừng một chút, gọi bà, giọng khàn khàn: "Ôn Nhược, là , Vũ Thành đây."

Nói xong, ông giới thiệu Khương Hoài: "Đây là con trai chúng , Khương Hoài."

Văn Nhân Thích Thích sững , đó mới cẩn thận , hai mặt, vành mắt đỏ lên: "Em ."

Ngực Khương Hoài đột nhiên nhói lên. Nhìn mắt nét xa lạ, dường như từng đổi so với ký ức, nhịn hỏi: "Những năm qua, rốt cuộc trải qua những chuyện gì ạ?"

 

 

 

Loading...