Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 813
Cập nhật lúc: 2025-12-15 07:33:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Dư Dư cảm nhận chút ác ý nào từ gọi là bà dì, nên cũng đuổi theo.
Cô chỉ cúi đầu, sợi lông cáo đỏ đất.
Nghĩ đến thói quen của một con chuột tai dài nào đó, cô cúi xuống nhặt sợi lông cáo lên, cất kỹ.
Chỉ là thu xong, ngẩng đầu lên thì thấy cảnh tượng mắt như ảo ảnh lóe qua. Cánh cổng sơn đỏ vốn ngay mặt bỗng xuất hiện phía cô, còn cô thì bên trong cổng.
Khương Dư Dư cảm nhận yêu khí rõ ràng, rõ đây là pháp thuật của yêu tộc gì, thì từ bức bình phong vang lên một giọng rõ nam nữ: "Dư Dư nhà họ Khương, ."
Khương Dư Dư , do dự vẫn bước trong.
Vừa thấy cảnh bà dì tay bắt ban nãy, rõ ràng đó mới là tốc độ thực sự của bà .
Có tốc độ như thì thể dễ gì gió c.h.é.m đứt lông.
Nghĩ đến sợi lông cáo lúc nãy cô nhặt gốc gọn gàng, chẳng giống cắt đứt, mà giống cố tình rơi hơn.
Vậy nên chuyện chỉ là cái cớ để dẫn cô .
Thêm ảo ảnh chuyển cổng khi nãy, rõ ràng ngay từ đầu là nhắm cô.
Người bên trong cô một thì cô... cứ thôi.
Cô tưởng rằng sẽ thấy khung cảnh đông đúc như lúc về nhà họ Khương.
Không ngờ, trong chính điện như đại sảnh sân chỉ mỗi một , Văn Nhân Cửu Tiêu.
Rõ ràng chỉ một , nhưng Khương Dư Dư cảm giác như hàng chục ánh mắt dõi theo.
Thế nhưng, cô cảm ứng chủ nhân của những ánh ở .
Cô lên chiếc ghế phủ lông cáo trắng ở giữa phía Văn Nhân Cửu Tiêu.
Dường như ở đó cũng nên một , nhưng hiện tại, ngoài Văn Nhân Cửu Tiêu thì cô thấy ai cả.
"Khương Dư Dư, cháu thất vọng."
Văn Nhân Cửu Tiêu Khương Dư Dư, vẻ mặt bình thản nhưng phần dịu dàng bất ngờ: "Ta mục đích cháu về, chuẩn sẵn hết cho cháu. Từ hôm nay, cháu chính thức trở về tộc."
Lời ông dứt, Khương Dư Dư lập tức thấy nơi cổ tay tiếng chuông ngân vang.
Chiếc chuông , chính là quà sinh nhật năm xưa mà Văn Nhân Cửu Tiêu nhờ Bạch Yến Thanh chuyển cho cô.
Mẹ cô cũng một chiếc chuông giống hệt.
Mẹ từng , mỗi trong tộc Văn Nhân đều một chiếc như .
Khi chiếc chuông nơi cổ tay cô rung lên, bên ngoài như tiếng chuông vang vọng đáp trả.
Khương Dư Dư theo phản xạ về phía âm thanh phát .
Văn Nhân Cửu Tiêu thấy cô như , chỉ : "Cháu thể đó xem thử."
Khương Dư Dư chút khó hiểu, nhưng chuông nơi cổ tay vẫn vang lên ngừng, cô vẫn quyết định xem thử.
Ra khỏi chính điện, men theo hành lang đến hậu viện, mắt Khương Dư Dư bỗng hiện một bãi cỏ xanh.
Chính giữa bãi cỏ là một cây cổ thụ khổng lồ.
Khương Dư Dư khựng tại chỗ, con ngươi khẽ run lên, mang theo chút kinh ngạc.
Chỉ thấy cây cổ thụ, đầy những chiếc chuông giống hệt chiếc tay cô.
Những chiếc chuông như mọc từ cây, hề dây treo, cứ thế rủ xuống như lá cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-813.html.]
Gió lướt qua trong sân, những chiếc chuông vẫn treo yên lặng, hề phát tiếng động.
Chúng cứ lặng lẽ như thế, chỉ một chiếc duy nhất như cộng hưởng với chiếc tay cô, khẽ đung đưa, ngân lên những âm thanh trong trẻo.
Đinh linh... đinh linh... đinh linh...
Văn Nhân Cửu Tiêu : "Đó là chiếc chuông tượng trưng cho mệnh hồn của cháu. Khi con cháu nhà họ Văn Nhân thức tỉnh huyết mạch, cây sinh mệnh sẽ ngưng tụ một chiếc chuông. Chuông chia hai: một cái treo cây sinh mệnh, một cái giao cho chính chủ, tức là bản cháu."
Khương Dư Dư ngây cây sinh mệnh mắt. Cảm giác thiết đến từ linh hồn khiến cô xa lạ quen thuộc.
Cô lắng tiếng chuông nơi cổ tay và cây vang lên đối ứng, hồi lâu nhịn hỏi: "Bao giờ chúng mới ngừng kêu?"
Nghe thì đấy, nhưng nhiều cũng ồn thật.
Văn Nhân Cửu Tiêu sững , như nghĩ đến điều gì, ánh mắt khẽ hẹp , đáy mắt lóe lên chút ác ý, : "Cháu chỉ cần truyền một tia yêu lực chiếc chuông cây sinh mệnh thì nó sẽ kêu liên tục nữa."
Khương Dư Dư linh cảm rằng Văn Nhân Cửu Tiêu ý .
mà, từ đầu tiếp xúc với , ông dường như từng ý gì cả.
Dù trong hồ lô của ông đang giấu t.h.u.ố.c gì, nhưng mà...
Đã đến thì cứ thử xem .
Nghe theo lời Văn Nhân Cửu Tiêu, cô thử điều động một tia yêu lực, truyền nó chiếc chuông .
Đinh linh, đinh linh.
Chuông vẫn vang lên ngừng, Khương Dư Dư liếc Văn Nhân Cửu Tiêu, thấy ông phản ứng gì, bèn thử truyền thêm một tia nữa, rõ ràng là mạnh tay, hai luồng yêu lực trắng và đỏ cùng lúc truyền .
Ngay khoảnh khắc yêu lực truyền chuông, chiếc chuông cây cuối cùng cũng ngừng rung.
Ngay lúc Khương Dư Dư tưởng rằng hiệu quả thì thấy chiếc chuông vốn yên lặng đột nhiên rung dữ dội. Giống như một tín hiệu lan truyền, trong chớp mắt, hơn nửa chuông cây sinh mệnh đều vang lên đồng loạt.
Đinh linh linh! Đinh linh linh!
Âm thanh vang dội như thể hàng nghìn chiếc chuông vang lên cùng lúc, âm hưởng quá lớn khiến Khương Dư Dư sững tại chỗ.
Không chỉ cô, ngay cả Văn Nhân Cửu Tiêu bên cạnh cũng sững sờ.
Ngay khi những tiếng chuông vang dậy, trong tộc hồ ly, tất cả những ai chuông hồn ảnh hưởng đều cảm thấy tâm thần d.a.o động, vô thức về phía cây sinh mệnh.
Văn Nhân Cửu Tiêu để chuyện kéo dài quá lâu, thấy hơn nửa chuông cây rung lên là lập tức tay, truyền một luồng yêu lực cây sinh mệnh.
Cây sinh mệnh rung động dữ dội cuối cùng cũng yên tĩnh trở .
Khương Dư Dư hiểu chuyện gì xảy , chỉ vô thức về phía Văn Nhân Cửu Tiêu.
Văn Nhân Cửu Tiêu trầm mặc trong chốc lát, vẻ mặt thể đoán rõ cảm xúc. lúc đó, cây sinh mệnh, bên cạnh chiếc chuông thuộc về Khương Dư Dư đột nhiên một chiếc lá non rụng xuống.
Chiếc lá vàng nhạt như mầm non giống rụng tự nhiên, mà như ý thức , một luồng sức mạnh kỳ lạ bao lấy chiếc lá, khiến nó đung đưa bay đến mặt Khương Dư Dư.
Khương Dư Dư vô thức đưa tay đón lấy, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy .
Chỉ thấy Văn Nhân Cửu Tiêu bên cạnh chằm chằm chiếc lá trong tay cô, vẻ mặt càng thêm quái lạ.
"Văn Cửu?" Khương Dư Dư đầu tiên gọi ông kể từ khi đây.
Một tiếng gọi khiến Văn Nhân Cửu Tiêu lập tức hồn, ánh mắt lạnh quét về phía cô, chỉ : "Gọi là thầy Văn."
Ngừng một lát, ông bổ sung thêm: "Hoặc là... bác."