Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 857

Cập nhật lúc: 2025-12-15 07:34:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay bọn họ vốn định tìm thi thể, nhưng giờ tìm , là bỏ luôn ?

Khương Dư Dư giải thích đơn giản: "Hồn ma, đặc biệt là ma mới c.h.ế.t, cảm ứng mạnh với t.h.i t.h.ể của nên những ma tìm xác bảy ngày c.h.ế.t hoặc về gặp cuối, dân gian gọi là "thất đầu"."

Cô dừng một chút, bức tường nơi Vương Bân lúc nãy, giọng trầm xuống: " Vương Bân ngay nơi c.h.ế.t mà cảm nhận t.h.i t.h.ể ở , chắc chắn xác còn."

Nếu t.h.i t.h.ể còn, dù chặt nhỏ trộn bê tông thì hồn phách cũng cảm nhận .

tình huống của Vương Bân thì rõ ràng là t.h.i t.h.ể chỉ mất tích mà là biến mất.

Một là giấu gian cách ly kiểu như quỷ vực, hai là... ăn mất .

Mà còn là ăn chừa mảnh nào.

Tuy bằng chứng, nhưng Khương Dư Dư cảm thấy khả năng cao hơn.

Và kẻ thể việc đó, khả năng cao là yêu quái.

Nghĩ , cô bên trong tường của Học viện Yêu lập.

Nơi t.h.i t.h.ể biến mất quá đặc biệt, khiến cô thể suy đoán theo hướng tồi tệ nhất.

Tiêu Đồ , theo ánh mắt cô, chợt như nhớ gì đó, sắc mặt lập tức đổi: "Dư Dư, cô đừng là..."

Khương Dư Dư mím môi, khẽ gật đầu.

Yêu quái ăn xác Vương Bân và khiến hồn phách gã nhiễm uế khí, thể... đang ở trong Học viện Yêu lập .

"Kỳ nghỉ kết thúc, vẻ chúng trở trường sớm ."

Khương Dư Dư xong, bỗng sang Chử Bắc Hạc.

Nếu cô và Tiêu Đồ trường học, ... Chử Bắc Hạc thì ?

Cô cảm thấy sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà .

 

Chử Bắc Hạc bắt gặp ánh của Khương Dư Dư, dường như đoán suy nghĩ của cô, chỉ lạnh nhạt : "Nếu manh mối trong học viện thì cùng các cô là ."

Anh còn ghét chuyện hành động cùng Khương Dư Dư nữa.

Khương Dư Dư và Tiêu Đồ , mắt đồng loạt sáng lên.

Chử Bắc Hạc... định học cùng họ ?

Chà...

Sao thấy chút mong đợi thế ?

Ngày hôm , học sinh ở khu Đông và Tây của Học viện Yêu lập đều một tin tức: Trong học viện một thầy mới tới, mùi hương thầy dễ chịu.

"Này, mấy thể ngừng suy nghĩ về mùi của khác ? Cứ như nên loài mới thấy bọn kỳ quặc đó."

" mà, thực sự thơm mà, ngửi thấy ."

"Không thầy dạy lớp nào nữa, lát nữa cũng ngửi thử xem."

Tiếng bàn tán rì rầm của đám yêu quái xung quanh lọt tai, khiến vẻ mặt Tiêu Đồ tệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-857.html.]

"Mình còn tưởng sẽ giả học sinh chứ, ai ngờ thầy..."

Chán quá.

Còn Khương Dư Dư thì thất vọng, thậm chí thể đoán .

"Xét về phận và tuổi tác, thể giả học sinh . Hơn nữa, thầy thời gian tự do hơn các học sinh."

Khương Dư Dư ngạc nhiên khi học viện với tư cách yêu sư, chỉ là cô khó mà tưởng tượng dáng vẻ của Chử Bắc Hạc khi thầy.

Cô đang nghĩ như , ngờ chẳng mấy thấy tận mắt.

Ngồi trong lớp đặc yêu, Khương Dư Dư Chử Bắc Hạc đang bục giảng, mặc đồ thường và đeo kính gọng trong. Dù vẫn bộ vẻ ngoài của , nhưng chừng đó cũng đủ khiến cô thấy mới mẻ.

Giọng bục giảng trầm thấp, mang nhiều cảm xúc khi tự giới thiệu: " là Chử Bắc, yêu sư mới của lớp đặc yêu, chủ yếu phụ trách môn lịch sử yêu quái dành cho cả hai khu Đông và Tây."

Nghe thấy nội dung phụ trách, đám học sinh trong lớp đặc yêu vốn còn mong đợi đều tỏ chán nản, ngoại trừ Văn Nhân Bách Tuyết và Huyền Hiêu.

Cô gái hàng cuối đeo kính tên Cẩm Bảo còn nhịn thở dài: "Người trẻ như , tự chuốc khổ mà dạy Sử chứ?"

Yêu quái thì hiếm ai hứng thú với văn sử.

Thứ họ nhớ nhất nhiều lắm chỉ là lịch sử của gia tộc hoặc là ghi nhớ xem tộc khác từng yêu quái nào mạnh.

Còn như mấy môn yêu sử nghiêm túc thì họ học gì?

Làm gì con yêu quái mạnh nào học ba cái thứ đó.

Chỉ những yêu quái yêu lực yếu, khả năng chiến đấu mới học thôi.

Lam Kính xưa nay nghĩ gì nấy, bèn hỏi thẳng: "Thầy là yêu gì ạ? Không là yêu quái loại ăn cỏ hệ cây cỏ đấy chứ?"

Chử Bắc Hạc một cái, còn kịp trả lời thì một thiếu niên gương mặt thanh tú khác lên tiếng: "Sao? Cậu xem thường yêu quái hệ cây cỏ chúng ?"

Người là Hoa Bạt Độ, Khương Dư Dư nhớ rõ là yêu quái hệ cây cỏ duy nhất trong lớp đặc biệt, mà còn là loài cây t.ử đằng.

Nghe cái tên "Bạt Độ" là ám chỉ đò đưa hồn sông Vong Xuyên, cách khác là đưa kẻ địch đầu thai.

Lam Kính thấy lên tiếng cũng hề sợ hãi, nhướng mày: " chỉ đang sự thật thôi, yêu quái nào mà chẳng yêu quái hệ cây cỏ yêu lực ôn hòa, giỏi đ.á.n.h ."

Nói xong, còn đợi Hoa Bạt Độ đáp , vội vàng bổ sung: "Tất nhiên, là ngoại lệ."

Tên trông thì lành tính, giống thế thôi chứ tay thì âm hiểm hơn cả !

Hoa Bạt Độ hừ nhẹ một tiếng, gì thêm. Khương Dư Dư tưởng chuyện coi như kết thúc , ai ngờ Lam Kính ngoắt trở , tiếp tục hỏi Chử Bắc Hạc bục giảng: "Vậy thầy là yêu gì ?"

Chử Bắc Hạc , cũng giấu giếm, lạnh nhạt trả lời theo như phận thiết lập: "Yêu quái cây."

 

Lam Kính lập tức hề hề: "Em mà!"

Yêu quái cây yếu xìu.

Bảo dạy văn sử.

 

 

Loading...