Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 870
Cập nhật lúc: 2025-12-15 07:35:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Điều quan trọng hơn là, cô thấy cô rằng ngọc bội thể dùng cho cô hoặc nhà cô .
Thẩm Thi Viện nghĩ rằng Khương Dư Dư nhắc đến nhà một cách vô cớ.
Nếu Khương Dư Dư qua mà thấy nhà sắp gặp nạn nên đưa lời cảnh báo thì Thẩm Thi Viện càng thể từ chối đề nghị của cô .
Thậm chí, cô còn cảm ơn cô.
Khương Dư Dư ban đầu cũng định tặng miễn phí, mà giả sử ai mua bằng tiền thì nhiều khi Khương Dư Dư vẫn chẳng bán.
Đặc biệt là khi đến Kinh Thành, cô theo học các lớp ở Học viện Đạo giáo, học ở Học viện Yêu lập và luyện tập kiểm soát yêu khí, cô lâu bán phù chú ngoài .
Chưa kể là những ngọc phù cần dốc nhiều thời gian và tâm sức để chế tạo.
Cô chủ động đề nghị giao dịch là vì đ.á.n.h giá cao con Thẩm Thi Viện nên giúp nhà cô một chút.
Thế là cô báo giá thẳng: "Một trăm nghìn."
Một trăm nghìn tệ đối với bình thường đương nhiên là đắt, nhưng với nhà họ Thẩm thì rẻ đến bất ngờ, Thẩm Thi Viện chút do dự chuyển tiền ngay lập tức.
Cô còn cẩn thận cất kỹ bùa ngọc đó.
Châu Kỳ Thực thấy cô cũng bùa hộ thì còn lo lắng chuyện giữ Phật ngọc của đang bòn rút khác .
Người cá đang vui vẻ thì đột nhiên chạm ánh mắt đầy oán hận của Cốc Cần bảo vệ giữ ngoài cửa.
Cốc Cần giờ vạch mặt, ngay cả Phật ngọc cũng cướp mất, tất nhiên chẳng cần giả vờ nữa.
Gã cũng diễn nổi.
Gã cứ trừng trừng, trơ mắt Châu Kỳ Thực giành lấy tất cả những gì vốn nên thuộc về . Oán khí của Cốc Cần đối với và đám mặt gần như hóa thành thực thể.
Châu Kỳ Thực đối diện ánh mắt đó cũng hề tránh né, chằm chằm hai giây đột nhiên nhe răng mặt dữ tợn với gã .
Cốc Cần lập tức giật , run hết cả .
Gã quên Châu Kỳ Thực là yêu quái.
Châu Kỳ Thực thấy dọa gã thì hài lòng vô cùng.
Châu Kỳ Thực đầu, lén lút chạy tới gần Khương Dư Dư, nhỏ giọng hỏi: "Đại sư Khương, phận , tiết lộ ngoài ? Có khi nào minh tinh nữa ?"
Khương Dư Dư .
Giờ mới lo, lo sớm hơn chút ?
Thẩm Thi Viện cũng thấy buồn , nhưng vẫn chủ động mở lời: "Đại sư Khương, Châu, để lo. thể đảm bảo gã sẽ dám lung tung."
Chuyện bọn họ lâu thế ngoài hành lang phòng nghỉ mà ai quấy rầy đương nhiên công của Thẩm Thi Viện.
Chuyện liên quan đến bí mật phận của Châu Kỳ Thực, Thẩm Thi Viện cũng dám bừa.
Cô tin Khương Dư Dư cách khiến Cốc Cần câm miệng.
... việc gì cũng cần phiền cô dùng tới thuật pháp.
Đôi khi sức mạnh đồng tiền cũng thể đạt kết quả như mong .
Thẩm Thi Viện chủ động đảm nhận chuyện xử lý hậu quả, Khương Dư Dư đương nhiên bận tâm nữa.
Cô cùng Chử Bắc Hạc ngoài khá lâu, nay việc giải quyết, cũng đến lúc về .
Chỉ là lúc về thì họ gặp một chút bất ngờ nhỏ.
Bất ngờ đến từ đạo diễn chương trình tạp kỹ mà hôm nay Châu Kỳ Thực và Cốc Cần định tham gia.
Cơ hội tham gia chương trình vốn do Thẩm Thi Viện tranh cho Cốc Cần. Giờ gã cố ý lừa gạt, đương nhiên cô sẽ thu hồi tài nguyên, buổi ghi hình hôm nay cũng khỏi cần nữa.
Đạo diễn chương trình tất nhiên dám bất mãn với cô chủ nhà họ Thẩm, nhưng bà thấy Khương Dư Dư!
Nghĩ đến bạn đạo diễn Trần từng tính khí của đại sư Khương, bà lập tức tỏ vẻ đáng thương níu lấy cô, nửa nửa năn nỉ, thành công khiến Khương Dư Dư đồng ý khách mời phi hành một tập, nhưng thời gian do cô tự quyết định.
Đạo diễn tất nhiên ý kiến gì, còn chắc chắn sẽ phối hợp với lịch trình của cô.
Dù với độ hot của Khương Dư Dư mạng, chỉ cần cô chịu xuất hiện, chương trình chắc chắn sẽ bùng nổ.
Thế là, mất Cốc Cần nhưng đổi một tập khách mời của Khương Dư Dư, bà thấy lời to!
Ừm, cảm ơn Cốc Cần nhé. ...
Về Cốc Cần mất sự ủng hộ của nhà họ Thẩm, sự nghiệp xuống dốc phanh. Còn Thẩm Thi Viện dùng cách gì khiến gã ngoan ngoãn ngậm miệng thì Khương Dư Dư cũng còn để tâm nữa.
Cô theo Chử Bắc Hạc về phố yêu, thẳng về nhà .
Chử Bắc Hạc khựng bước, nhắc nhở: "Cô ở bên cạnh."
" ."
Khương Dư Dư : " cũng sẽ theo , giúp điều tra nguồn gốc yêu khí ô uế ."
Cô xong, chờ lên tiếng giơ tay chỉ túi áo : " lấy một mảnh vảy của Châu Kỳ Thực là vì nghiên cứu nguồn uế khí bám vảy đó, thể giúp."
Chử Bắc Hạc bất ngờ khi cô phát hiện ý đồ của . Sau vài tiếp xúc, dù từ chối, cô cũng sẽ trăm nghìn lý do để cùng nghiên cứu.
Lúc gì thêm mà xoay trong: "Vào ."
Tiêu Đồ hai tối nay sẽ ở nhà nghiên cứu thứ gì đó, mắt lập tức sáng lên, chút do dự : "Chuyện em giúp gì, nhưng em xen ! sẽ hậu cần cho hai nhé! Em đặt hai ly sữa, uống !"
Nói xong, đợi hai đáp, chạy biến.
Chử Bắc Hạc lười đôi co, cũng để mặc .
Còn Khương Dư Dư thể giúp là thật.
Cô vốn giỏi nghiên cứu, nhiều thuật pháp, phù chú đều là tự cô nghiên cứu , tách tạp chất ô uế khỏi mảnh vảy để nghiên cứu riêng thì cô cũng cách riêng của .
Hai tìm thấy chút manh mối khác biệt ở Châu Kỳ Thực nên tất nhiên thể bỏ qua, cả buổi chiều đều dồn sức nghiên cứu thứ ô uế đó.
Cho đến khi bụng Khương Dư Dư biểu tình, Chử Bắc Hạc mới nhớ cô là cần ăn uống.
"Ta đặt đồ ăn tối cho cô."
Khương Dư Dư cũng khách sáo: "Được."
Hai bước thì Tiêu Đồ ở sân gọi to: "Bữa tối em cũng chuẩn xong !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-870.html.]
Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc thì ngoài theo tiếng gọi, đó, cả hai cùng sững tại chỗ.
Căn nhà vô đơn giản, thanh nhã, giờ biến đổi.
Không chỉ nền đất và tường viện giăng đèn led, ngay cả cây ngân hạnh mà Chử Bắc Hạc tự tay trồng cũng treo đầy đèn màu.
Ánh đèn sáng lên, lấp lánh lãng mạn.
Ở giữa sân, Tiêu Đồ lấy bộ bàn ăn, trải khăn, cắm hoa, đặt chân nến, đồ ăn bày cũng tinh tế, là dồn nhiều tâm sức.
Cậu sân, hai : "Bữa tối ăn , do đích em chuẩn riêng cho hai đó, mau đây !"
Nói xong, còn quên nháy mắt với Khương Dư Dư.
Thấy , cơ trí kìa, là phúc của hai đó!
Khen mau!
Khương Dư Dư sân viện mắt trang trí mới, chỉ ngẩn một thoáng, đối diện với ánh mắt của Tiêu Đồ thì nhướng mày.
Không hỏi nhiều, cô bước tới xuống một bên bàn.
Mặc dù cô nghĩ với trạng thái hiện tại của Chử Bắc Hạc, một bữa tối như thế thể gợi bao nhiêu tình cảm của với cô, nhưng đây là tấm lòng của Tiêu Đồ nên cô tất nhiên sẽ phụ lòng.
Thấy Dư Dư hề do dự mà xuống, nếu đó thấy cô cũng sững thì Tiêu Đồ còn tưởng cô sắp xếp của từ lâu.
phản ứng của cô như , Tiêu Đồ chắc chắn .
Cậu hài lòng nữ chính chỗ tràn đầy mong đợi về phía Chử Bắc Hạc.
Chử Bắc Hạc: ...
Anh đại khái cũng đoán Tiêu Đồ trò là vì gì.
Trong ký ức, quản gia nhà họ Chử cũng từng thích mấy chuyện như .
Chử Bắc Hạc cảm thấy hành động như thế vô nghĩa.
Anh thể chấp nhận cô theo bên cạnh , thể chấp nhận cô mời ở nhà kế bên, nhưng nhiều hơn thế thì cần thiết.
Anh sẽ trở Chử Bắc Hạc mà cô từng , thì tại cho cô thêm hy vọng dư thừa chứ.
"Cô ăn , về phòng."
Nói xong lập tức bước . Tiêu Đồ thì sốt ruột, định mở miệng ngăn cản thì thấy Khương Dư Dư cất giọng : "Không , thể ăn một ."
Giọng cô quá nhiều cảm xúc. Bị từ chối ăn tối cùng chắc chắn là thất vọng, nhưng sự thất vọng đó nhằm Chử Bắc Hạc mặt.
Còn là cô buồn, thì cũng đến mức.
Dù đến mức, cô vẫn bổ sung thêm: " và Chử Bắc Hạc đây cũng nhiều cơ hội cùng ăn tối thế ."
Chử Bắc Hạc Dư Dư đang trong sân, mắt đen sâu thẳm, hồi lâu cũng chỉ xoay rời .
Tiêu Đồ càng thêm sốt ruột.
Anh trai bây giờ quá lạnh lùng !
Cả một sân mà cực khổ bày biện, mà chẳng phối hợp chút nào!
Lại còn bỏ Khương Dư Dư một ở đó!
Tiêu Đồ tức giận, định tìm Chử Bắc Hạc lý, nhưng thấy Khương Dư Dư đột nhiên nháy mắt với .
Cô liếc về phía trong phòng, đó cho một ánh mắt trấn an.
Tiêu Đồ còn kịp phản ứng thì thấy tiếng bước chân ban nãy xa đột nhiên trở .
Chử Bắc Hạc hiên nhà, Khương Dư Dư vẫn một trong sân, hàng mày nhíu , rõ cảm xúc gì đang trỗi dậy.
Vừa thật sự định về phòng.
mỗi bước , trong đầu hiện lên hình ảnh cô một ăn trong sân, cùng với câu của cô: " thể ăn một ."
Chử Bắc Hạc nghi ngờ đây là cảm xúc của đang ảnh hưởng đến , nhưng ... thật sự ảnh hưởng.
Vì .
Tiêu Đồ thấy , mắt sáng rực lên, đầu về phía Khương Dư Dư, chỉ thấy cô bình tĩnh nháy mắt với . Cậu thiếu niên lập tức hưng phấn thôi, ở nữa mà bước nhà.
Chỉ hai giây , lấp ló thò nửa đầu qua cửa sổ cuối dãy hành lang.
Ngay đó, Quy Hư cưỡi làn sương đen cũng ló nửa đầu rùa phía đầu Tiêu Đồ.
Rồi đến Kim Tiểu Hạc và Kim Tiểu Hủ từ chui , đồng loạt bám lên đầu Tiêu Đồ, tình hình trong sân.
Sau khi trở bản thể, Chử Bắc Hạc còn cần ăn uống theo thói quen con .
xuống, cũng ăn tối cùng Khương Dư Dư.
Bữa tối do Tiêu Đồ nhờ Khương Hoài sắp xếp đầu bếp chuẩn từ sớm cho Khương Dư Dư, chỉ trình bày , mà hương vị cũng cực kỳ tuyệt vời.
Điều khiến đám Tiêu Đồ thất vọng là, khi Chử Bắc Hạc xuống, hai bắt đầu ăn, nhưng cả quá trình với một câu.
Nói là ăn tối cùng , đúng nghĩa chỉ là cùng ăn cơm.
Tiêu Đồ sốt hết cả ruột, tính Khương Dư Dư trầm lặng, giỏi chủ động, nhưng sân khấu dựng sẵn , ít nhất cô cũng vài câu chứ.
Còn Chử Bắc Hạc nữa!
Ai dạy ăn tối ánh nến là như hả!
Ngay khi Tiêu Đồ thấy trong lòng như mèo cào, mấy suýt xông ngoài, Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc cuối cùng cũng dừng tay, mỗi cầm ly nước uống một ngụm, đó .
Chử Bắc Hạc cuối cùng cũng như thấy lời cầu nguyện của Tiêu Đồ, chủ động mở miệng: "Ta Ly Thính kể với cô về chuyện của , cô chắc cũng rằng là Long Mạch, cứ cách một thời gian sẽ rơi trạng thái ngủ say. Mà thời gian ngay cả cũng kiểm soát , thể là mười năm, cũng thể là trăm năm. Mỗi tỉnh giấc ngủ, ký ức về quá khứ trong đầu sẽ dần nhạt . Thời gian dần qua, những hồi ức đó trong đầu chỉ còn là những đoạn ký ức đơn thuần... Giống như mặt đất sẽ luôn ghi nhớ những gì từng xảy mảnh đất , nhưng sẽ thấy buồn đau lòng cho những câu chuyện . Tình trạng , dù trở Chử Bắc Hạc mà cô từng thì kết cục vẫn thế. Như , cô vẫn tiếp tục kiên trì ?"
Anh rõ cô đang kiên trì cố chấp điều gì, nhưng cả hai đều hiểu.
Khương Dư Dư lặng lẽ xong, lúc mới , mở miệng, giọng chút do dự: " mười năm, trăm năm sẽ thế nào, chỉ quan tâm hiện tại. Còn ký ức sẽ trở nên phai nhạt ..."
Nói đến đây, giọng cô chậm , ánh mắt rơi , đột nhiên chuyển chủ đề, hỏi : "Chử Bắc Hạc, từ khi chúng gặp đến nay, luôn ăn mặc kiểu phong cách đời thường, vì vốn thích kiểu như ?"
Chử Bắc Hạc hiểu vì cô đột nhiên nhắc đến chuyện , nhưng vẫn theo phản xạ trả lời: "Ta mặc như là vì trong đoạn ký ức thuộc về Chử Bắc Hạc, luôn mặc như thế..."